(1) Bịt tai trộm chuông: tự mình lừa mình, làm việc không che giấu được nhưng vẫn nghĩ cách che giấu.
Lúc hai người đi ra khỏi phòng nhỏ, Lưu Đồng chỉ lo quan tâm đến tình trạng dị ứng của Lộ Ký Thu, hoàn toàn không chú ý tới hai bên tai khó có khi đỏ rực của Lục Nhất Hành.
Nhân viên y tế của suối nước nóng rất nhanh đã chạy đến, kiểm tra sơ bộ thì có thể xác định là dị ứng, nhưng cụ thể là dị ứng cái gì, thì bọn họ cũng không có cách nào biết được, chỉ đề nghị mọi người đi bệnh viện kiểm tra điều trị trước.
Đối với dị ứng, nếu nghiêm trọng có thể dẫn tới tử vong, cho nên mọi người cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Thay quần áo xong, ngồi trên xe của tổ tiết mục, lúc này Lộ Ký Thu mới cảm giác toàn thân không thoải mái, không chỉ ngứa ở cổ và trước ngực, mà cả bụng dưới và cánh tay đều bắt đầu có cảm giác ngứa.
Vô thức đưa tay muốn gãi thì bị Lục Nhất Hành trực tiếp ngăn lại.
Lục Nhất Hành nhẹ nắm cả người cô, cách một lớp quần áo giúp cô chà xát hai lần, “Đừng gãi!”
Lộ Ký Thu nhu thuận gật đầu, đột nhiên cảm giác cuống họng rất ngứa, nghiêng đầu qua một bên ho khan vài tiếng, cả mắt đỏ ngầu.
Giờ phút này cô cảm giác được rất rõ ràng thân thể mình đang sinh bệnh, từ uể oải muốn ngủ mấy tiếng trước, đến bây giờ toàn thân ngứa ngáy, đau đầu ho khan, giờ cô có chút sợ hãi mình thật sự ngã bệnh.
Không tự chủ đưa tay đẩy anh, nhưng anh không có phản ứng, nên cô đành phải đeo khẩu trang trước, sau đó lại tiếp tục đẩy anh.
Lục Nhất Hành nói, “Dị ứng sẽ không lây.”
Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, thì ra anh biết mình đang suy nghĩ gì.
Lộ Ký Thu kéo khẩu trang cao lên một chút, lầm bầm nói: “Vậy nếu như em……”
“Bị lây cảm mạo thì thế nào”, Lục Nhất Hành nói xong thì cúi đầu, cách một lớp khẩu trang, hôn lên môi cô một cái, “Được rồi, bây giờ đẩy anh ra thì cũng đã muộn.”
Lộ Ký Thu không có biện pháp. Tựa vào ngực anh, không nhịn được mà muốn cười, nhưng cười một tiếng thì lại muốn ho khan.
Mọi người đều nói, bệnh tật đến thường bất ngờ, không ai lường trước được, chỉ mong đến nhanh thì đi cũng nhanh.
Tổ tiết mục lo lắng lần dị ứng này của Lộ Ký Thu sẽ trở nên nghiêm trọng, cho nên lái xe cực kỳ nhanh, hơn nữa còn có một đoạn đường núi xóc nảy, lắc lư trái phải khiến cho Lộ Ký Thu buồn nôn.
Cuối cùng cũng đến được bệnh viện gần nhất, Lộ Ký Thu vừa xuống xe thì đã chạy ngay đến thùng rác bên cạnh cổng chính để nôn.
Trước cổng bệnh viện có rất nhiều người ra vào, thấy cô nôn như vậy cũng đều tránh đi, không có ai thèm để ý đến chuyện cô là ai.
Lục Nhất Hành vỗ nhẹ vai cô, giữa chân mày nhíu chặt hơn. Tổ tiết mục đã đi trước liên hệ với chủ nhiệm khoa, trực tiếp dẫn hai người lên khoa da liễu ở tầng năm.
Không vào phòng cấp cứu vì ở đó có quá nhiều người, một khi đã bị người ta nhận ra thân phận của hai người thì đừng nói là khám bệnh cho Lộ Ký Thu, sợ rằng cũng sẽ ảnh hưởng tới việc khám bệnh của những bệnh nhân khác.
Lúc Lộ Ký Thu ở trong thang máy, cô cảm giác chân tay mình bắt đầu nhũn ra, mí mắt trên và dưới đánh nhau liên tục, còn trên người thì càng thêm ngứa.
Lục Nhất Hành ôm lấy cô, bảo cô dựa trên người mình, còn không quên nhắc nhở cô: “Nghe lời, đừng dùng tay cào nhé!”
Lộ Ký Thu lại đeo khẩu trang vào, cúi đầu ho khan hai tiếng, thiếu chút nữa là muốn chảy nước mắt luôn thôi.
【Đinh–】
Cửa thang máy mở ra, mọi người đi ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phòng làm việc của trưởng khoa.
Cho đến khi vào tới phòng khám bệnh, Lộ Ký Thu mới có chút khí lực, lấy khẩu trang và mũ xuống rồi nói đơn giản những thay đổi trong cơ thể hôm nay cho bác sĩ trưởng khoa.
“Buổi sáng thức dậy vẫn còn rất tốt. Buổi trưa, lúc tắm suối nước nóng thì bắt đầu ngứa ở cổ, sau đó cảm thấy rất mệt mỏi, luôn muốn ngủ…”
Lộ Ký Thu vừa nói, vừa vén tóc lên để cho bác sĩ thấy được vết mẩn đỏ trước ngực và sau gáy.
Lục Nhất Hành ở bên cạnh bổ sung: “Phía sau lưng và trên cánh tay cũng có, nhưng nhẹ hơn, nhìn chung là khá giống như vậy.”
Lưu Đồng không khỏi liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành, quả nhiên là bạn trai thì biết rõ hơn…
Bác sĩ trưởng khoa là một người phụ nữ lớn tuổi, đầu tiên bà ấy nhìn màu sắc lưỡi của Lộ Ký Thu, sau đó quan sát một lượt, đẩy kính mắt trên sống mũi và nói: “Khẳng định là bị dị ứng, nhưng mà bây giờ cháu nên hạ sốt, trước tiên hãy đo nhiệt độ cơ thể nhé…”
Bác sĩ trưởng khoa vừa nói, vừa đưa cho cô một cái nhiệt kế đã khử trùng.
Lộ Ký Thu kẹp nhiệt kế thủy ngân truyền thống dưới nách, liếm liêm đôi môi nhợt nhạt nứt nẻ, nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ, tại sao cháu lại bị dị ứng? Là bởi vì tắm suối nước nóng sao?”
Trước đây cô cũng đã từng tắm suối nước nóng, nhưng không có hiện tượng dị ứng như thế này xảy ra.
“Điều này khó nói, nhưng cũng không loại trừ khả năng này, bởi vì dị ứng thì cần phải kiểm tra mới có thể biết được nguyên nhân cụ thể là do cái gì.” Bác sĩ trưởng khoa rất nghiêm túc trả lời.
Lưu Đồng đứng ở bên cạnh đưa cho bác sĩ trưởng khoa xem danh sách của nguyên liệu cổ truyền Trung Quốc có trong suối nước nóng do người phụ trách của cơ sở suối nước nóng gửi tới.
“Đây là tất cả các loại thuốc thảo dược mà cơ sở suối nước nóng đã sử dụng.”
Bác sĩ trưởng khoa nhìn sơ qua, mím môi nói: “Chị cho tôi xem cái này cũng vô ích, muốn tìm được nguyên nhân dị ứng thì phải làm kiểm tra. Giống như có người sẽ bị dị ứng với nguồn nước địa phương, cho nên cái này phải xem báo cáo mới có thể biết được cụ thể.”
Lộ Ký Thu lại ho khan một trận, lúc này cô có thể cảm nhận rõ ràng được là cổ họng của mình rất đau.
Bác sĩ trưởng khoa ra hiệu cho Lộ Ký Thu lấy nhiệt kế ra, vừa nhìn, quả nhiên là 38,9 độ, sốt cao.
Lục Nhất Hành không ngờ Lộ Ký Thu sẽ sốt cao như vậy, đưa tay rờ thử trán của cô, dò hỏi: “Bác sĩ, mấy giờ trước tôi có thử trán cô ấy thì nhiệt độ cơ thể khi đó bình thường.”
Bác sĩ trưởng khoa gật đầu, không có phủ nhận, trả lời: “Sốt cao có thể đến bất chợt, huống chi bây giờ cô ấy còn đang dị ứng, rất có thể sẽ sốt cao là triệu chứng kèm theo.”
Sau khi bác sĩ trưởng khoa dặn dò xong, đầu tiên, Lộ Ký Thu đi lấy máu, cũng may bị sốt không ảnh hưởng tới việc lấy máu để xét nghiệm. Sau khi lấy máu xong, Lộ Ký Thu quay lại khu riêng biệt của tầng năm.
Sau khi uống thuốc, chích kim, lúc này mọi người mới chậm lại.
“Ký Thu, chúng ta đã liên lạc với chị La Mẫn, chị ấy nói chị ấy sẽ bay chuyến bay gần nhất đến đây, nên buổi tối là có thể tới rồi.”
Lưu Đồng cúi người nhẹ giọng nói, đồng thời bày tỏ xin lỗi và áy náy. Tuy rằng tổ tiết mục không biết Lộ Ký Thu sẽ bị dị ứng nhưng quả thực tổ tiết mục phải có trách nhiệm nên chị cảm thấy có lỗi.
“Em không sao, vừa rồi bác sĩ cũng nói em không sao mà, rất có thể là do hệ miễn dịch của em không tốt làm cho em bị dị ứng. Em sẽ nói rõ với chị Mẫn.”
Lộ Ký Thu biết tổ tiết mục lo lắng cái gì, hơn nữa chị Mẫn khẳng định trong điện thoại cũng thiếu thái độ thông cảm. Dù sao nghệ sĩ xuất hiện vấn đề trong lúc ghi hình chương trình thì tổ tiết mục có trách nhiệm lớn nhất.
Huống chi chị Mẫn nhất định là rất lo lắng cho cô. Lộ Ký Thu thậm chí có thể đoán được là La Mẫn đã liệt kê nhiều điều khoản khác nhau trong hợp đồng trên điện thoại.
“Chị cũng đã trao đổi với tổng đạo diễn, tạm dừng ghi hình, trước tiên em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Lời Lưu Đồng vừa dứt thì Lục Nhất Hành đẩy cửa đi vào.
“Vậy chị đi ra ngoài trước, chúng ta có người ở bên ngoài trông coi, hai người cần gì thì có thể nói với chúng tôi.” Lưu Đồng nói xong cũng đi ra.
Lục Nhất Hành cầm ấm siêu tốc vừa mới rửa sạch sẽ đi đến tủ bên cạnh đầu giường bệnh, đổ đầy nước khoáng vào trong ấm siêu tốc.
Lộ Ký Thu nằm trên giường bệnh, nhìn lén