Đây đúng là giấu đầu lòi đuôi, Mộc Ân có chút kinh ngạc nhìn cô ta một cái.
Lục Thanh Tửu để đũa xuống, nhìn sang phía Lâm Hạ: “Tôi không nghĩ nhiều, tại sao cô cảm thấy tôi sẽ nghĩ nhiều? “
“Cháu sợ ông nội Lục hiểu lầm Ân Ân.” Lâm Hạ cười lấy lòng.
“Hiểu lầm?” Lục Thanh Tửu trầm ổn cười một tiếng: “Chuyện này là gì, Phong Miên và Ân Ân vốn là một đôi, sao lại nói là hiểu lầm.”
“…” Lâm Hạ kinh ngạc trừng to mắt, đơn giản không thể tin mình vừa nghe được cái gì.
Mộc Ân cũng không ngờ Lục Thanh Tửu nói như vậy, ngẩn người.
“Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn, Lâm Hạ cô ngồi vào bàn cơm lâu như vậy, tôi nhìn cô cũng không động đũa, chỉ nói mấy lời nhảm nhí, nếu không thấy ngon miệng, thì lên lầu nghỉ ngơi đi.” Sắc mặt Lục Thanh Tửu lạnh xuống: “Đừng quấy rầy khẩu vị của tôi.”
*Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn: Khi ăn không được đàm luận, khi ngủ không được nói chuyện.
Thân thể ông khỏe mạnh, mặc dù qua tuổi bảy mươi, nhưng giọng nói vẫn rất dõng dạc nghiêm khắc, ánh mắt tinh nhuệ.
Lâm Hạ bị khí thế uy nghiêm đó làm run rẩy, trong nháy mắt sợ hãi, mặc dù không biết đắc tội Lục Thanh Tửu chỗ nào, nhưng cũng không còn dám mặt dày ở lại, mặt mũi cười cười, đứng dậy lên lầu.
Mộc Ân đưa mắt nhìn cô ta đi ra khỏi phòng ăn, nghĩ Lâm Hạ lúc này đã đụng phải đinh rồi.
Kiếp trước Lục Thanh Tửu mặc kệ sinh hoạt cá nhân của Lục Phong Miên.
Ông cụ tính tình thoải mái, không câu nệ tiểu tiết, cô và Lục Phong Miên náo loạn đến mức tự sát, Lục Thanh Tửu cũng không chặn ngang, tại sao bây giờ lại quản.
“Lâm Hạ này, là chị họ cháu.” Lục Thanh Tửu đột nhiên mở miệng hỏi.
“Vâng.” Mộc Ân nói: “Là con gái chú Hai cháu, chúng cháu từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”
“À, ông nhớ rồi, là đứa con gái không thật thà kia à.” Lục Thanh Tửu như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Đứa con gái này xem ra cũng không phải người biết an phận, mặc dù là chị