Sau bữa ăn, Mộc Ân lên lầu, đến hành lang liền bị Lâm Hạ túm vào phòng.
“Ân Ân, thật xin lỗi, trước đó trên bàn cơm chị nói lỡ miệng, may mà ông nội Lục không có giận em.” Lâm Hạ một mặt áy náy, lôi kéo tay của cô.
“Không có gì, những điều này ông nội vốn dĩ biết, cũng không có gì hiểu lầm.” Mộc Ân cười cười.
“Vậy, ông nội Lục có phải giận chị không?” Lâm Hạ mấp máy môi: “Là bởi vì chị quá nhiều lời sao? “
“Không có, chị Hạ chị suy nghĩ nhiều rồi, lúc trước ông nội là sĩ quan, quy củ nghiêm chút, chỉ là không thích người khác nói chuyện lúc đang dùng cơm thôi.”
Mộc Ân vỗ vỗ lên mu bàn tay cô ta, học theo dáng vẻ giả vờ chị em tình thâm: “Chị Hạ, chị đừng cả ngày lo lắng những thứ này, chị tốt như vậy, ông nội làm sao lại thật sự giận chị, chỉ quen nghiêm túc, nói chị vài câu thôi.”
“Ừm.” Lâm Hạ lên tiếng, biểu cảm có chút đắc ý.
Nhìn bộ dạng như vậy, cô ta là thật sự tự luyến rằng cảm thấy mình rất tốt, ngay cả Lục Thanh Tửu cũng không đành lòng trách tội.
Trong lòng Mộc Ân buồn cười, lại nói: “À đúng, có chuyện em phải nói cho chị một tiếng, buổi sáng lúc đưa chú Lục ra cửa, bác Phó vụng trộm nói cho em biết, Giang Minh Tu đã được thả ra.”
“Thả ra rồi?” Lâm Hạ hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Mộc Ân nói:” Sáng sớm đã được thủ hạ của bác Phó thả ra.”
“Vậy thật là quá tốt rồi.” Lâm Hạ vui vẻ nói, nói xong ý thức được điều gì, vội vàng giải thích: “Ân Ân em đừng hiểu lầm, chị là vui vẻ thay em, lúc này Giang Minh Tu được thả ra, giữa các em có chuyện gì hiểu lầm nhau thì có thể giải quyết.”
“Giải quyết?” Mộc Ân nhíu mày: “Chị Hạ là nói chuyện anh ta ngoại tình sao? “
“Ừm.” Lâm Hạ kéo cô đến phía trước cửa sổ, chỉ vào thảm cỏ có hai người công nhân đang tu sửa trong sân: “Ân Ân nhìn kìa, hai người đàn ông kia, nhìn có vẻ rất thật thà đúng không? “
Hai người đàn ông đó nhìn cũng bốn mươi, mặc quần áo lao động màu xám đậm, đúng là trung thực trung hậu.
Mộc Ân gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thế nhưng