Editor: Xiaoxi Gua
Mộc Ân rút tay về, không biết làm sao mặt lại đỏ lên, cảm giác sâu sắc rằng anh đang cố ý đùa giỡn cô, thở hổn hển nói: “Còn như vậy thì không đút cho ăn nữa.”
“Sao vậy?” Lục Phong Miên một mặt vô tội, biểu cảm nghiêm túc lại đứng đắn.
“…” Mộc Ân.
“Cắn trúng rồi hả?” Lục Phong Miên mới phản ứng lại, kéo tay của cô đặt dưới môi mình, nhẹ nhàng thổi một hơi: “Thổi thổi sẽ hết đau.”
“…” Mộc Ân, không hiểu sao cô cảm thấy cảnh này hơi quen thuộc, không đợi nghĩ lại đã xảy ra khi nào, Lục Phong Miên đưa tay qua đây.
“Em cắn lại đi.”
Anh nói, vẫn là khuôn mặt không gợn sóng kia.
Trong đầu Mộc Ân đều muốn loạn cả lên, hôm nay Lục Phong Miên trêu chọc mình, không có quá nghiêm túc như mọi khi, nên cô không có chút nào cảm thấy sợ anh, dứt khoát nắm tay anh, cắn một cái trên mu bàn tay.
Cô không dùng hết sức, nhưng cũng không có quá nhẹ nhàng, cuối cùng cũng để lại dấu răng rõ ràng trên mu bàn tay anh.
Toàn bộ quá trình, lông mày Lục Phong Miên đều không hề nhíu một cái, đợi cô cắn xong liền rút tay về, khẽ hôn một cái chỗ cô vừa cắn.
“…” Mộc Ân.
Cô cực kỳ có cảm giác quấy rối đấy.
Miễn cưỡng ăn xong một bữa cơm, Mộc Ân cảm giác còn mệt hơn cả nấu cơm.
Thu dọn bát đũa vào phòng bếp, Lục Phong Miên không cho phép cô rửa, cô cũng không kiên trì, cùng Lục Phong Miên đi lên lầu.
Vốn cho rằng lúc này người đàn ông đã đủ hài lòng, tự đi nghỉ ngơi, không ngờ đi đến cửa phòng, Lục Phong Miên đột nhiên dừng bước, quay người lại.
“Tôi nên tắm rửa.”
“…” Mộc Ân luôn cảm thấy anh lại muốn cố tình kiếm chuyện rồi, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lần này đoán chừng chính Lục Phong Miên cũng cảm thấy quá giả, không mở miệng, lại nở nụ cười trước: “Tay không tiện.”
Nụ cười này của anh nhìn rất đẹp, lại mang theo mấy phần ôn nhu mà ngày thường không có được.
Mộc Ân cảm giác nhịp tim có chút nhanh, nói chuyện bắt đầu lắp bắp: “Một đêm không tắm cũng không sao mà.”
“Không thoải mái.” Lục Phong Miên kéo tay của cô, nhẹ nhàng nghiêng đầu: “Giúp tôi đi.”
“…” Mộc Ân.
Bốn chữ “được voi