Edit: Xiaoxi Gua
Đến hành lang, Mộc Ân trầm tĩnh lại, tựa ở trên tường, vỗ vỗ khuôn mặt nóng rực của mình.
Cô dùng mười phút điều chỉnh lại tâm trạng, soi qua soi lại trước gương trên hành lang, xác định sắc mặt mình như thường, mới xuống dưới lầu tìm bác Phó.
“Bác Phó, chú Lục nói muốn bác đi lên giúp chú ấy tắm rửa, tay chú ấy không tiện.” Mộc Ân nói.
Bác Phó đang kiểm tra cây xanh mới chuyển đến trồng trong chậu hoa hôm nay, nghe vậy quay người, có chút ngoài ý muốn: “Tắm rửa? “
“Dạ, tắm rửa.” Mộc Ân cười cười: “Chú ấy bị thương tay phải, tắm rửa không tiện, bác đi giúp một chút đi.”
“À, được.” Phó Dũng gật gật đầu, trong lòng vẫn là một đống nghi hoặc.
Tay Lục Phong Miên không phải hôm nay mới tổn thương, không tiện thì hôm qua đã không tiện rồi, theo tính cách của người ấy, đại khái ngoại trừ Mộc Ân, sẽ không cần bất kỳ ai hỗ trợ.
Bất quá nhìn dáng vẻ Mộc Ân nói như thật, Phó Dũng vẫn quyết định đi lên lầu nhìn.
Đi vào đến ngoài cửa phòng tắm, Phó Dũng gõ hai cái trước, mới đẩy cửa vào.
Lục Phong Miên đứng trước gương, quần áo chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc: “Chuyện gì?”
“Ân Ân tiểu thư nói Lục gia cần người giúp tắm rửa?” Phó Dũng nói, không tự giác nở nụ cười: “Xem ra tôi bị lừa rồi.”
Lục Phong Miên vẫn là mặt không gợn sóng, chỉ là khóe môi cất một một ý cười dễ dàng nhận thấy: “Lá gan càng lúc càng lớn, dám đùa tôi rồi.”
Phó Dũng nghĩ: đây không phải là Lục gia ngài nguyện sủng cô ấy sao, ngoài miệng lại nói: “Đây là chuyện tốt, chứng tỏ rằng Ân Ân tiểu thư cùng Lục gia càng ngày càng thân thiết.”
Lục Phong Miên trầm ngâm, tay trái gài xong cúc áo cuối cùng: “Sau này đừng lắm lời về chuyện của tôi.”
“Vâng.” Bác Phó vội nói: “Hôm nay là tôi không tốt, không nên nói chuyện Lục gia bị thương với Ân Ân tiểu thư.”
Lục Phong Miên không nói gì nữa, quay người ra khỏi phòng tắm.
Phó Dũng cúi người nhặt chiếc áo dưới đất lên, thầm nghĩ, nếu có lần sau nữa, hắn vẫn len lén nhiều chuyện.
Nhìn kết quả