Về sau Mộc Ân không còn nhắc lại chuyện Tiếu Tiếu và bố mẹ nữa, chỉ nói một ít chuyện ngu ngốc và vui vẻ lúc còn bé, để Lâm Dịch buông lỏng cảnh giác.
Giữa trưa, thừa dịp Lâm Dịch đến phòng bếp phân phó người làm chuẩn bị cơm trưa, cô lấy cớ đi toilet, lấy người giấy từ trong túi xách ra.
“Ông ta nhất định có vấn đề.” Mộc Ân nói: “Cái chết của bố coi như không phải ông ta làm, cũng nhất định không khỏi liên quan đến ông ta, chỉ là phía sau màn không biết còn có ai?”
Trần Uyển Di từ trên tay cô nhảy đến trên vai, khịt mũi coi thường: “Cái tên hói đầu kia chính là bố của Lâm Hạ tiểu hồ ly tinh hả, thật đúng là cha nào con nấy, đều không phải thứ tốt lành gì.”
Mộc Ân nhìn thân thể mảnh khảnh của cô ấy đi tới đi lui trên vai mình, chợt nảy ra suy nghĩ, hỏi: “Uyển Di, hồn phách chị có thể ở trong tờ giấy này bao lâu?”
“Nếu như là bên cạnh em, bao lâu cũng được.” Người giấy duỗi tay giấy ra, thân thiết sờ lên khuôn mặt cô: “Có âm khí trên người em nuôi, chị có thể ở trong giấy này đợi nha.”
“Vậy nếu như không ở bên cạnh em thì sao?” Mộc Ân lại hỏi.
“Nếu như không ở bên cạnh em, nhiều nhất là ba ngày đi, thời gian quá lâu hồn phách sẽ chịu không nổi, cần ra ngoài hấp thu một âm khí của ánh trăng. “
Người giấy nói mãi, đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ quay đầu, vị trí cổ giấy vặn vẹo thành một vòng: “Cái gì gọi là không ở bên cạnh em, em muốn đưa chị cho ai?”
Mộc Ân cũng thấy cô ấy vặn vèo mà đau giùm, đưa tay giúp cô ấy chỉnh cơ thể giấy ngay ngắn lại, đè thấp thanh âm nói: “Em có một kế hoạch, nếu như được chuyện, về sau chị muốn ăn cái gì em đều cho chị. “
Để Trần Uyển Di lưu lại Dịch gia, đêm đó cô trở về, Mộc Ân sớm đã lên giường, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đến mang người về.
Nếu như người giấy bị hao tổn, hồn phách của Trần Uyển Di cũng sẽ chịu tổn hại, mặc