“Vậy…” Lục Phong Miên hiếm khi dừng một chút, khối băng vạn năm trên mặt tan đi chỉ còn lại sự dịu dàng: “Muốn nghe kể chuyện không?”
“……” Mộc Ân. Ơ?
“Muốn nghe không?” Lục Phong Miên hỏi lại lần nữa.
Anh đang nhìn cô, nghiêm túc chờ câu trả lời.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Mộc Ân cảm thấy nếu mình trả lời không đồng ý, quả thực là táng tận lương tâm.
Mấy ngày hôm trước cô sợ gặp ma, tối nào cũng dính lấy Lục Phong Miên, chú ấy cũng không ghét bỏ cô, hơn nữa còn không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn làm gì cô.
Bây giờ chỉ muốn kể chuyện cho mình nghe, làm sao có thể không đồng ý được.
“Vâng ạ, chú Lục kể chuyện là hay nhất.” Khuôn mặt cười ngọt ngào vuốt mông ngựa* trước, nói xong lập tức quay người chạy đi: “Cháu đến thư phòng lấy sách cho chú.”
*”Vuốt mông ngựa”: Nịnh nọt, lấy lòng.
……
Một lúc sau, Mộc Ân cầm cuốn truyện thiếu nhi trở lại, phát hiện Lục Phong Miên đã tắt đèn trong phòng, chỉ còn chiếc đèn bàn nhỏ ở trên đầu giường.
Tỏa ra ánh sáng ấm áp, rất có không khí kể chuyện.
Cô cởi giày leo lên giường đưa sách cho Lục Phong Miên, hai người mỗi người chiếm một bên, dựa vào đầu giường, một người kể chuyện một người nghe.
Mộc Ân lăn lộn cả ngày đã có chút mệt mỏi, mới nghe được một nửa câu chuyện thứ nhất đã bắt đầu buồn ngủ.
Cô gục đầu xuống, thỉnh thoảng đầu gật gật nhẹ, thỉnh thoảng biên độ rất lớn, tự làm mình tỉnh rồi rầm rì hai tiếng xong lại bắt đầu mơ hồ.
Lục Phong Miên nhìn thấy, tốc độ kể chuyện dần chậm lại cho đến khi ngừng hẳn, nhịn không được vươn tay đỡ phía trước trán cô.
Mộc Ân lại gật đầu một cái thật mạnh, đụng phải lòng bàn tay anh, không vui hừ hừ, nhưng sau đó ngủ luôn ở tư thế này.
Lục Phong Miên cảm thấy trong lòng mềm đi, tay kia đỡ bả vai cô chậm rãi kéo người vào trong ngực.
Vật nhỏ dựa vào ngực anh, có lẽ cảm thấy thoải mái, tự mình tìm tư thế ngủ thiếp đi.
Nhưng cuối cùng vẫn là dựa vào ngủ, hơn nữa trong lòng Mộc Ân có chuyện, nên cũng không ngủ quá sâu, nên rất nhanh đã tỉnh dậy.
Cô ngáp một cái,