Lâm Hạ núp phía sau cây, nhìn hai người cách khoảng mười mét ở phía trước đang nói chuyện.
Chung quanh gió lay động lá cây, phát ra thanh âm xào xạc, giọng của hai người kia cũng không lớn, cô ta nghe không rõ họ đang nói cái gì.
Bất quá cũng tốt hơn bị phát hiện.
Lúc nãy Mộc Ân nói “đi ra”, cô ta tưởng rằng đang nói mình, nếu như thiếu niên kia ra ngoài chậm một bước nữa, thì cô ta cũng phải từ sau cây đi ra.
Thấy hai người ở nơi đó chưa có ý định rời đi, Lâm Hạ lấy điện thoại ra, điều chỉnh góc độ chụp hai bức.
Sau khi chụp xong, cô ta đặc biệt điều chỉ ánh sáng và độ bão hòa, cẩn thận lưu lại.
Dưới tán cây xanh, Mộc Ân nghe thiếu niên kia kể chuyện hết nửa giờ, hết sức kinh ngạc, đồng thời cũng chứng tỏ kiếp trước cô đã hiểu lầm Lục Phong Miên một việc.
Trình Bách Lý có một người anh gọi là Trình Nhất, là nhân viên giao thức ăn nhanh, ba tháng trước bị tử hình vì gây ra vụ án giết người, anh ta giết hai mẹ con trong một khu dân cư, bị bắt tại chỗ.
Sau khi anh trai bị bắt, Trình Bách Lý vẫn luôn bôn ba giữa tòa án và cục cảnh sát, cực khổ muốn cứu người ra, nhưng đều không có kết quả.
Cho đến khi Trình Nhất bị xử bắn, vào một buổi chiều Trình Bách Lý đến thu tro cốt, mới từ trong miệng một vị cảnh sát có lòng hảo tâm biết được, phán quyết Trình Nhất là cấp cao trong cục cảnh sát quyết định.
Cấp cao kia, có quan hệ rất tốt với Lâm Dịch, nghe nói Lâm Dịch rất để ý đến vụ án này.
Ngày đó về sau, Trình Bách Lý theo dõi giám thị Lâm Dịch một tất không rời, đồng thời không buông tha những người có quan hệ mật thiết với Lâm Dịch.
“Anh tôi sẽ không giết người, ngay cả con gà anh tôi cũng không dám giết, nhất định là bị vu hại.” Lúc Trình Bách Lý