Trở lại phòng piano của biệt thự lần nữa, Mộc Ân lấy chìa khóa cô nhận được từ chỗ Phó Bá tối hôm qua, mở cửa lớn.
Bên trong là sân nhà rộng lớn, bố trí xa hoa, Trình Bách Lý chưa từng tiếp xúc với những thứ xa xỉ như thế này.
Cậu ta nhìn xung quanh một vòng, lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Chúng ta tới nơi này để làm gì?”
“Đương nhiên là để hỏi rõ chân tướng.” Mộc Ân nói: “Một hồi sau tôi đi vào, cậu đứng ở đây, có nghe âm thanh gì thì cũng đừng đi vào, đợi đến khi tôi đi ra, biết chưa?”
“Tại sao?” Yêu cầu này có chút khiến Trình Bách Lý khó có thể lý giải nổi: “Cô muốn đi vào làm gì? Có nguy hiểm hay không?”
“Không có nguy hiểm, nói chung đứng ở nơi này canh chừng cho tôi là được.” Mộc Ân đưa điện thoại giao cho hắn: “Giúp tôi giữ cái này.”
Người này tương lai sẽ là tâm phúc của Lục Phong Miên, cô vẫn có thể tin tưởng để cậu ta canh chừng.
Bàn giao hết tất cả, Mộc Ân đi vào biệt thự.
Bên ngoài cảnh sắc tươi đẹp hơn nhiều so với bên trong, như là hai thế giới cách biệt, âm u lạnh lẽo, khí đen lượn lờ như có như không.
Gặp ma gặp quỷ nhiều lần, Mộc Ân đã tập quen dần với chuyện này, có khả năng nhìn ra âm khí dương khí, theo như lời Trần Uyển Di, khí đen hình thành từ oán niệm.
“Oán khí của hai ma nữ này nhìn qua có vẻ rất mạnh, em nên cẩn thận một chút, đừng làm bọn họ tức giận, để tráng bị thương.” Trần Uyển Di từ trong túi đi ra, nhảy lên trên vai cô.
“Ma quỷ còn có thể tổn thương người sống sao?” Mộc Ân có chút bất ngờ: “Không phải chị nói ma là hư không, không chạm được người sao?”
“Thông thường ma quỷ không chạm được người sống, nhưng nếu là ma có oán niệm sâu nặng, mặc dù chúng không tách khỏi nỗi ám ảnh của bản thân, nhưng chúng vẫn có thể có tác động lớn đến dương giới, em nghĩ thầy phong thủy sinh ra là để làm gì?
Trần Uyển Di quay đầu giấy, nhìn oán khí trên lầu nặng nhất: “Trong một số điều kiện đặc biệt, ma không chỉ gây tổn thương cho người, còn có thể nhập xác nữa, sau này chị sẽ tìm cơ hội nói chuyện này với em, nói chung là, em hãy cẩn thận một chút.”
“Được