Trên người Ngụy Tịnh có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, chính những thứ này tạo nên một cảm giác thần bí.
Nghiêm Liệt muốn một hơi đem cả người Ngụy Tịnh đều biết thấu đáo, nhưng cô lại không muốn tiết lộ quá nhiều khát vọng đối với Ngụy Tịnh.
Những khát vọng này nếu nói thẳng ra, sẽ khiến Nghiêm Liệt xấu hổ.
Ngụy Tịnh cô sống đến 26 tuổi, lần đầu tiên có cảm giác không xác định.
Bất kể là con người Ngụy Tịnh, thái độ của Ngụy Tịnh, hay là liên quan tới tình cảm.
Nghiêm Liệt không biết nếu mình hỏi thì Ngụy Tịnh có nói cho mình hay không, cho dù Ngụy Tịnh thoái thác toàn bộ, cô cũng sẽ chậm rãi tiếp nhận tất cả liên quan tới đối phương.
Bầu không khí lại căng thẳng, bên trong xe không khí ngột ngạt, đối với sáu giờ đi đường mà nói, cái này quả thực là một loại dày vò.
Nghiêm Liệt lái xe đến Bắc Kinh, một đường hướng ra bờ biển.
Nghiêm Liệt vẫn còn để bụng chuyện bầu không khí vừa nãy đột nhiên lạnh xuống, nhưng lại phát hiện Ngụy Tịnh đã ngủ.
Lái xe đến trạm phục vụ, Nghiêm Liệt nhẹ nhàng lay Ngụy Tịnh một hồi, hỏi: "Có muốn ăn chút gì không?"
Ngụy Tịnh xoa xoa mắt, mang theo vẻ buồn ngủ rất đáng yêu, miệng còn hơi chu lên, không giống dáng vẻ lạnh nhạt bình thường...
Nghiêm Liệt đến gần cô, chóp mũi ở trên khuôn mặt cọ một cái.
Ngụy Tịnh "A" một tiếng, thân thể hơi co lại, ánh mắt vẫn nhắm.
Nghiêm Liệt im lặng cười, thấy Ngụy Tịnh hơi mở ra đôi môi hồng nhạt, đang suy nghĩ có nên hôn xuống không. Nhưng nhân lúc người ta ngủ hôn trộm thì không quang minh chính đại chút nào.
Chỉ như vậy an tĩnh nhìn em, cũng đã cảm thấy trong lòng ấm áp.
Bản năng làm mẹ của Nghiêm Liệt đang trỗi dậy, Ngụy Tịnh bị mái tóc dài chạm vào khiến trên mặt ngứa ngáy, nhẹ nhàng đẩy Nghiêm Liệt một cái, trên mặt hiện lên nụ cười, mơ hồ nói:
"Đinh Ấu Lôi, em mệt rồi..."
"Hả? Đinh Ấu Lôi?"
Nghiêm Liệt lặp lại một lần cái tên này, Ngụy Tịnh vừa mới tỉnh mộng, mở mắt ra thấy rõ người trước mặt mình, giống như là bị dọa sợ, lập tức ngồi thẳng người.
"Đến rồi?" Giọng nói ngọt ngào làm nũng vừa rồi lập tức thay đổi trở về cảm giác gượng gạo thường ngày, bản năng làm mẹ vừa trỗi lên của Nghiêm Liệt bị giọng nói đột nhiên thay đổi của Ngụy Tịnh thổi tới phương xa.
"Vẫn chưa tới, còn hơn một giờ nữa." Nghiêm Liệt trả lời.
"Ách, vậy..." Thần trí Ngụy Tịnh vẫn còn chút lơ đãng, ánh mắt đăm đăm, tựa hồ đang phân biệt mơ và hiện thực.
"Em muốn đi vệ sinh không?"
"Tôi không."
Mấy câu đối thoại bình thường thật khiến Nghiêm Liệt khó chịu, tại sao giữa các cô không thể có trao đổi sâu hơn, thú vị hơn một chút?
"Vừa rồi em nhận nhầm tôi thành người nào?" Nghiêm Liệt hỏi, "Đinh Ấu Lôi? Lại là chị em gái của em?"
Vẻ mặt Ngụy Tịnh trong một khắc đông cứng lại, Nghiêm Liệt cho rằng cô muốn nói gì đó, lại nghe cô nói:
"Nghiêm tiểu thư có thể mang chai nước tới giúp tôi không? Tôi hơi khát."
Nghiêm Liệt xuống xe, đúng lúc xe bên cạnh có người đàn ông trẻ tuổi cũng xuống xe, nhìn thấy Nghiêm Liệt, chỉ một chút, lại giống như bị phù phép, đứng yên tại chỗ.
Ánh mắt hắn dính vào trên người Nghiêm Liệt, mà khoảng cách rất gần, trong tình huống này hắn cảm thấy vị tiểu thư đây chắc chắn cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của mình.
Nhưng, Nghiêm Liệt từ đầu đến cuối đều không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Nghiêm Liệt đang suy nghĩ, tại sao Ngụy Tịnh muốn một chai nước, tại sao lại là một chai nước lọc? Bình thường như vậy, vô vị như vậy? Sao lại không muốn đồ uống nào khác? Nước lọc có gì ngon?
Dường như Ngụy Tịnh đối với bất kỳ chuyện gì cũng không có du͙ƈ vọиɠ quá lớn, cô đi làm kiếm tiền chỉ đủ sống.
Ngay cả tiền mà Ngụy Tịnh cũng không thèm để ý, rốt cuộc có chuyện gì khiến cô quan tâm?
Lạnh lùng, lại hết lần này tới lần khác bỗng nhiên hiện lên vẻ đáng yêu ngoài dự đoán.
Người vừa rồi mềm mại trong ngực mình là Ngụy Tịnh? Người kia có thể là Ngụy Tịnh sao?
Em ấy nằm mơ thấy giấc mộng đặc biệt nên vui vẻ sao?
Nghiêm Liệt đến trạm nghỉ ngơi mua nước trở lại, dọc đường đều nghĩ đến