Du thuyền là của Hứa Tranh, không phải của Hứa gia, chính là tự cô mua.
Nghe nói lúc cô lên cao trung liền bắt đầu học tập giúp gia đình xử lý chuyện làm ăn, lúc học đại học có công ty riêng. Cha cô chưa từng cho cô một đồng tiền, tất cả danh nghĩa, tài sản bây giờ đều là một tay cô làm ra.
Trên du thuyền có sân golf mini, có rạp chiếu phim ngoài trời, phòng tập thể hình, hồ bơi, còn có quán bar, spa...
Nhị phu nhân nhà Nghiêm Liệt cũng có một chiếc tương tự, nhưng đó là của Nhị phu nhân, không phải của Nghiêm Liệt cô.
Trước kia thấy không có gì, nhưng nhìn tuổi tác Hứa Tranh cũng không lớn hơn cô mấy tuổi đã có thể làm được nhiều như vậy, Nghiêm Liệt cảm thấy mình còn phải học hỏi nhiều.
Du thuyền của Hứa Tranh chậm chậm lái hướng hải đảo nghỉ mát, Nghiêm Liệt đã đặt trước khách sạn trên hải đảo, Hứa Tranh bị Chu Mật nhờ, tới sớm một bước giúp cô chắc chắn tất cả chi tiết.
Nghiêm Liệt thoát khỏi Chu Mật dây dưa, đi tìm Ngụy Tịnh, phát hiện Ngụy Tịnh đã bị "Bạn thân" của Hứa Tranh vây lại.
Mấy người đó vây quanh giống như là chưa từng thấy qua sinh vật như vậy, từng người trợn to hai mắt hỏi một loạt vấn đề giống như pháo hoa từ trên cao nổ xuống.
Nghiêm Liệt vội vàng chui vào kéo Ngụy Tịnh ra ngoài, đẩy đám người ra, kéo cô lên boong thuyền hỏi:
"Vừa rồi những người đó đang hỏi em cái gì? Em đừng để ý nha."
Thấy Nghiêm Liệt khẩn trương như vậy, Ngụy Tịnh cảm thấy rất buồn cười:
"Không có hỏi tôi cái gì hết, chỉ hỏi tôi là bạn ai, bao nhiêu tuổi, tên gì."
"Thật không?"
"Hả? Sao vậy?"
Nghiêm Liệt không phải là có thành kiến gì với bạn Hứa Tranh, có lẽ cô nhìn quá nhiều tiểu thư nhà giàu cao ngạo, luôn cảm thấy những người đó vây quanh Ngụy Tịnh là muốn nói vài lời kinh ngạc khiến em ấy khó chịu.
"Không sao." Hóa ra là trí tưởng tượng của cô quá phong phú rồi.
Lúc này Nghiêm Liệt mới phát hiện, du thuyền ra biển, tà dương lúc chạng vạng chiếu xuống mặt biển, chiếu lên gương mặt Ngụy Tịnh khiến nó đỏ lên một chút.
Ngụy Tịnh nhìn về mặt biển phương xa, trên khuôn mặt mang một chút ý cười hiếm thấy.
Gió biển thổi vào, Nghiêm Liệt cảm thấy cả thế giới chỉ có hai người, cô và Ngụy Tịnh.
Tâm tình Nghiêm Liệt rất tốt, vỗ vỗ bả vai Ngụy Tịnh nói: "Đi xuống trước đi, từ đây lái đến đảo không mất bao lâu, hẳn sẽ lập tức cập bờ. Tối nay có thức ăn ngon chờ chúng ta."
Ngụy Tịnh gật đầu, đi theo sau lưng Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt vẫn cảm thấy Ngụy Tịnh là kiểu không hay xuất hiện bên ngoài, cho nên tương đối dễ dàng mắc cỡ.
Nhưng bây giờ nhìn lại, kỳ thực cô thật còn có thể ứng phó xã giao, cũng không phải là đứa trẻ gặp người xa lạ sẽ núp phía sau người khác.
Điều này khiến Nghiêm Liệt không khỏi tưởng tượng thân thế của Ngụy Tịnh, chẳng lẽ cô là thiên kim gặp rủi ro? Hay là cố ý giấu giếm thân phận tiểu thư nhà giàu?
Chiếc nhẫn giá trị không nhỏ kia chính là chứng cứ cho trí tưởng tượng phong phú của Nghiêm Liệt.
Ngụy Tịnh đi theo sau lưng Nghiêm Liệt trong khoang thuyền, đối mặt với phía sau gáy Nghiêm Liệt, nụ cười mơ hồ chứa đựng hàm ý lúc trước vụt tắt.
Vừa rồi vẻ mặt khinh bỉ của những tiểu thư nhà giàu kia cùng mấy câu hỏi vẫn còn đâm ở bên tai, gặp loại chuyện này ai cũng sẽ không vui vẻ, nhưng cô không muốn lãng phí ý tốt của Nghiêm Liệt.
Không sao, những thứ chế giễu, cười nhạo kia thì tính là gì chứ? Cho dù cả bộ quần áo của cô cũng không đủ cho vị kia thiên kim tiểu thư làm một cái móng tay, thì như thế nào?
Loại chuyện này, Ngụy Tịnh cũng chỉ khó chịu mấy phút nữa mà thôi, nhân sinh bị khách qua đường chế giễu sẽ không thay đổi.
Ngụy Tịnh suy nghĩ một chút, dần dần khôi phục nụ cười.
Lúc du thuyền dừng ở đảo nhỏ, quản gia của khách sạn trên đảo đã đứng ở bến tàu chờ các cô.
Hứa Tranh trước hết xuống thuyền nói với quản gia gì đó, quay đầu gọi chị em trên thuyền xuống.
Một đám chị em trang điểm lộng lẫy đi theo sau lưng Hứa Tranh vui cười đùa giỡn, còn có người trực tiếp kéo tay cô.
Chu Mật cùng Nghiêm Liệt, Ngụy Tịnh đi phía sau, thấy tình cảnh kia cũng lười ở trên người Nghiêm Liệt, dùng sức lôi cánh tay Nghiêm Liệt không buông, Nghiêm Liệt cũng sắp bị cô quăng xuống biển luôn rồi:
"Xin ngài thương xót, gãy chân hay thế nào vậy? Có thể tự mình đi bộ không?"
Chu Mật cây ngay không sợ chết đứng: "Không thể. Mình muốn dựa người cậu."
Hứa Tranh đi mấy bước thì quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy một màn này. Ánh mắt ngưng trệ chốc lát, mặt cứng ngắc giống như tượng sáp, không nói một lời cùng đám tiểu yêu nghiệt kia đi vào.
"Tay phải của mình sắp bị cậu xé đứt rồi!" Nghiêm Liệt cảm thấy mình vô tội biết bao, bị cuốn vào oán giận của Chu Mật Hứa Tranh làm con tốt cũng thôi đi, Ngụy Tịnh còn đang nhìn đấy!
"Tỷ tỷ ta không thèm." Nhìn Hứa Tranh đã đi vào khách sạn, Chu Mật lập tức hất tay Nghiêm Liệt ra, một mình bước nhanh