Hú…
Giữa không gian tĩnh mịch của màn đêm, một tiếng sói tru chợt vọng lại, kéo theo sau đó là hàng loạt tiếng tru khác, chấn động toàn bộ khu rừng rậm.
Sói, một loài dã thú không quá mạnh mẽ, nhưng lại hay đi theo bầy đàn. Hành động có tổ chức, phân chia vai trò rõ ràng, không hề riêng lẻ như những loài thú khác. Vì vậy, chúng có thể tạo nên một sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Tuy nhiên, chỉ với một tiếng tru cất lên, lại có thể khiến cả hổ, gấu, voi rừng… đều phải giật thót tim, run rẩy chạy đi tìm chỗ ẩn nấp. Rốt cuộc thì, đàn sói này hung hãn, đáng sợ đến mức nào chứ?
Tại rung tâm khu rừng, một ngọn núi sừng sững mọc lên, rộng hơn trăm dặm, cao đến ngàn trượng, vững vàng tựa một khối bàn thạch khổng lồ, có cảm giác cho dù trời sập xuống cũng không hề lung lay.
Dưới những tàn cây rậm rạp, hàng trăm cái bóng đen vun vút lao đi, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ dữ tợn. Mặt đất bốc lên một đám bụi mù, khi tan đi để lại vô số dấu chân giẫm đạp lên nhau.
Trên mỗi thân cây là những vết cào sâu hoắm, lấp loáng một thứ chất lỏng còn đọng lại. Không phải nhựa cây, mà là một dấu hiệu để đánh dấu lãnh thổ, chính là nước tiểu có mùi đặc trưng của dã lang.
Khắp ngọn núi lớn như vậy, bất kỳ chỗ nào cũng có dấu vết do dã lang để lại, kể cả những ngóc ngách nhỏ nhất. Cho dù là một ngọn cỏ mới nhú vào hôm trước, ngay hôm sau cũng sẽ lập tức bị tiểu lên.
Nơi này không hề có sự xuất hiện của loài thú dữ nào khác. Bởi vì, đây chính là lãnh địa của loài sói, Hắc Lang sơn.
Hàng trăm con dã lang chạy quanh ngọn núi, luân phiên nhau để lại mùi, cảnh báo những loài khác không được đến gần. Nếu như gặp phải kẻ nào dám xâm phạm vào lãnh thổ của chúng, tất cả sẽ cùng nhau xông lên, cắn xé đến chết mới thôi.
Hú!
Một vòng tuần tra không phát hiện điều gì bất thường, con sói đằng trước ngẩng đầu tru lên một tiếng. Đám sói còn lại cũng bắt đầu tru tréo theo, sau đó dần tản ra trăm ngả, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu.
Chờ cho đồng bọn cuối cùng của mình rời đi, con sói liền quay đầu, phóng thẳng về phía cao hơn của ngọn núi. Nó rướn những bước chạy dài, chẳng mấy chốc đã đến bên dưới một mỏm đá, nhô ra giữa lưng chừng vách núi.
Tại đó, một đại hán có vóc người cao lớn đang đứng nhìn vầng trăng sáng. Gương mặt gã khá hung hăng bặm trợn, cái đầu thì trọc lốc, trơn tru nhẵn nhụi đến mức phản chiếu cả ánh trăng. Gã chính là hữu đương gia của Hắc Lang trại, Nhị Lang.
Dường như biết chủ nhân của mình đang bận suy nghĩ, con sói không gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh. Nó nằm phủ phục xuống, đầu duỗi tới trước, gác cái mõm dài lên trên nền đất lạnh.
Nhị Lang cũng ngồi xuống, đưa ra bàn tay thô ráp vuốt ve đám lông trên cổ con sói. Dưới bóng trăng, một người một thú yên tĩnh bên cạnh nhau, chỉ có từng đợt gió khẽ phát ra tiếng vi vu.
“Tiểu Cát, ngươi là một con sói ngoan.” Một lúc sau, Nhị Lang chợt mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu con sói rồi đứng thẳng người dậy. “Đại ca cùng mọi người trở về rồi, đi chuẩn bị vài thứ để ăn mừng thôi.”
Bên dưới Hắc Lang sơn, một đội quân cưỡi trên lưng sói đang lũ lượt kéo nhau về, ầm ầm phóng thẳng lên núi. Ngọn núi vừa mới yên tĩnh không bao lâu, lúc này lại bắt đầu run lên, tựa như một con dã thú sắp thức tỉnh, khẽ chuyển động thân mình.
Gầm gừ. Gào rú.
Một thứ âm thanh vô cùng hỗn loạn, tạp nham, chỉ có loài sói mới hiểu rõ quy luật thật sự là gì. Nhưng nó mang theo đầy rẫy khí tức chết chóc, máu tanh, khiến mọi sinh linh trong rừng đều phải sợ hãi.
Xuyên qua những bóng cây um tùm rậm rạp, bầy dã lang di chuyển với tốc độ nhanh đến khó tin. Chỉ chưa đầy nửa canh giờ sau, tất cả bọn chúng đều đã xuất hiện ở phía trên đỉnh núi, ngay trước một sơn trại khổng lồ.
Đây chính là sào huyệt của chúng, Hắc Lang trại.
Bao quanh sơn trại là tường cao ba trượng, kéo dài không thấy điểm cuối, được bố trí đầy đủ gai góc lẫn cạm bẫy, không thiếu một thứ gì. Cách mỗi đoạn tường ngắn lại có một tầng tháp canh, bên trên gồm một người một sói, bốn mắt lúc nào cũng mở to cảnh giác.
Bên trong Hắc Lang trại là một vùng đất vô cùng mênh mông rộng lớn, không chỉ có vô số tòa lầu các cho người ở, mà còn có không ít nơi dành riêng cho chó sói. Nhưng dù là chỗ nào thì cũng đều được trang hoàng đầy những thứ đồ xa xỉ.
Đây đâu còn là sơn trại gì, mà giống như một tòa thành trì của một vị hoàng tộc nào đó. Tuy hoang dã, nhưng cũng xa hoa đến tột bậc.
Lúc này, tại tòa tháp canh nằm ngay bên cạnh lối vào sơn trại, một tên lâu la trông thấy đám người cưỡi sói tiến đến, lập tức cất giọng hô lớn:
“Đại đương gia trở về, mau mở cổng!”
Ầm ầm ầm!
Cánh cổng nặng nề dần được kéo lên, tựa một đầu mãnh