Lục Ma

Đồ Thành


trước sau

“Ha ha ha! Ha ha ha ha ha!”

Lục gia tộc trưởng ngửa đầu cuồng tiếu, cách xưng hô đối với Lam gia lão tổ hoàn toàn thay đổi.

“Hủy hôn? Ngươi có biết những lời vừa rồi sẽ đem đến hậu quả gì không?”

Trước mặt hàng vạn người, ngay tại nhà của mình hủy bỏ hôn ước, khác nào vỗ vào mặt của toàn thể gia tộc rồi bôi tro trát trấu lên. Lục gia không đời nào cho phép việc này xảy ra, mà thân làm tộc trưởng như lão càng khó có thể nuốt trôi được.

Lão giận, vô cùng tức giận. Ngoài mặt tuy cười, nhưng sự phẫn nộ của lão dần hóa thành một luồng áp lực vô hình, bao phủ toàn bộ Lục thành.

Đám khách nhân bên dưới bắt đầu cảm thấy không khí trở nên trầm trọng, hô hấp khó khăn, mồ hôi hột lấm tấm chảy trên mặt. Biển người nhanh chóng lùi ra khỏi khu vực quảng trường một đoạn khá xa, cho đến khi đã cảm thấy vị trí của mình là an toàn thì mới dám dừng lại.

Mặc dù lo sợ cơn giận của Lục gia, nhưng đám người này cũng muốn nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tất cả đều căng ra giác mạc cùng với màng nhĩ của mình hướng về phía quảng trường, nơi hiện tại đã bị người của Lục gia bao vây kín kẽ, một con ruồi cũng chui không lọt.

Trong vòng vây, ngoài người của hai nhà Lục, Lam ra, còn có người của Thiết Nhạc phái ở lại. Lâm Thanh Tùng vẫn ngồi đó cùng với tên tùy tùng của mình, dường như không quan tâm đến biến hóa xung quanh.

Hắn rót đầy chén rượu, nâng lên nhâm nhi một ngụm rồi lại đặt xuống, khẽ chép môi gật gù. Nhìn cây cổ cầm của mình ở trên bàn, hắn lấy ra một tấm lụa trắng, nhẹ nhàng lau chùi từng sợi dây đàn, sau đó là mặt gỗ đen bóng, bộ dạng vô cùng thong thả khoan thai.

Điều này khiến cho không ít người cảm thấy bất ngờ, bởi đây dù sao cũng là chuyện nội bộ giữa hai gia tộc Lục, Lam. Tuy nhiên, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhìn ra, Thiết Nhạc phái muốn xen vào chuyện này.

“Đây là việc nội bộ của Lục gia chúng ta, Lâm huynh vẫn còn ngồi ở đây, không cảm thấy bản thân vướng víu sao?” Lục gia tộc trưởng liếc nhìn Lâm Thanh Tùng, lạnh lùng nói.

Tang!

“Việc nội bộ?” Lâm Thanh Tùng gảy nhẹ một sợi dây đàn, ngẩng đầu nhìn Lục gia tộc trưởng, khóe môi hơi nhếch lên. “Theo như ta thấy, đây không phải chuyện riêng của Lục gia, mà là việc chung của toàn bộ Hồng Lĩnh sơn mạch này.”

Lời này hoàn toàn không sai. Hồng Lĩnh sơn mạch vốn là do Lục gia, Lam gia và Thiết Nhạc phái, ba nhà chia nhau làm chủ. Tuy nhiên, kể từ khi Lục gia tộc trưởng đột phá đến nguyên anh sơ kỳ, thế cân bằng đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Hôm nay, nếu như Lam gia bị tiêu diệt, Thiết Nhạc phái sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục tương tự. Do đó, tuy bề ngoài là việc nội bộ của Lục gia với Lam gia, nhưng thực chất cũng có liên quan không nhỏ đến Thiết Nhạc phái.

Lục gia tộc trưởng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Nếu như Lâm Thanh Tùng không nhìn ra được vấn đề, không nhúng tay vào chuyện này thì mới khiến cho lão bất ngờ. Tuy nhiên, đây cũng chính là điều mà lão chờ đợi, một lý do để đưa Thiết Nhạc phái vào sát cục.

“Được, nếu ngươi cứ nhất định can thiệp vào chuyện của nhà chúng ta, vậy thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện.” Lục gia tộc trưởng ánh mắt chợt lóe, quát lên một tiếng:

“Mở trận!”

Băng! Băng! Băng!

Quảng trường đột nhiên rung chuyển dữ dội, nứt ra vô số khe rãnh như một tấm mạng nhện khổng lồ. Tại bốn góc, bốn cột sáng chói mắt bắn thẳng lên trời, xuyên thủng tầng mây. Xung quanh quảng trường, một tầng hào quang ngay lập tức được hình thành, vây khốn tất cả ở bên trong.

“Lam Bắc, ngươi dám đứng tại Lục gia, trước mặt hàng vạn người hủy hôn với Lục gia, đây chính là tội chết. Lâm Thanh Tùng, ngươi tự cho là đúng, xen vào chuyện của Lục gia chúng ta, tội này cũng không thể tha.”

Thực chất, Lục gia vốn đã có dã tâm thôn tính toàn bộ Hồng Lĩnh sơn mạch. Bọn họ muốn mượn chuyện hôn sự của Lục Ly để làm bàn đạp, từ từ thôn tính Lam gia, sau đó rồi mới đến Thiết Nhạc phái.

Tuy nhiên, hôm nay Lam gia lại đột ngột hủy hôn, khiến cho kế hoạch ban đầu của Lục gia đi sai quỹ tích. Nhưng nếu như Lục gia không có phản ứng gì, ngược lại sẽ càng khiến cho người khác nghi ngờ.

Vì lẽ đó, chi bằng lập tức trở mặt, tiêu diệt Lam gia lão tổ cùng với Lâm Thanh Tùng. Chỉ cần hai người này chết đi, Lam gia cùng Thiết Nhạc phái sẽ như rắn mất đầu, không đánh tự nhiên thành. Cuối cùng, toàn bộ Hồng Lĩnh sơn mạch tự khắc thuộc về Lục gia.

Đối với Lục gia, các thế lực lẻ tẻ khác trong Hồng Lĩnh sơn mạch không đáng để vào mắt. Tuy nhiên, nếu bọn họ liên hợp lại với nhau thì cũng sẽ trở thành một lực lượng vô cùng đáng sợ.

Vì vậy, Lục gia hôm nay muốn giết người cũng cần phải có lý do. Dù hợp lý hay không, chỉ cần có là được. Mà những lời lẽ hùng hồn vừa rồi của Lục gia tộc trưởng, chính là nói cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy.

“Đắc tội với Lục gia, các ngươi đều để mạng lại đây đi.” Lục gia tộc trưởng lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài, khẽ nói:

“Lôi!”

Theo đó, giữa bầu trời phía trên quảng trường, từng tia lôi điện lít nhít hiện ra, lập tức tụ lại thành một quả lôi cầu khổng lồ. Lục gia tộc trưởng ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Lam gia lão tổ, giơ lên ngón trỏ rồi nói:

“Sát!”

Lão vừa dứt lời, lôi cầu liền phát ra ánh sáng chói mắt, hệt như một vầng bạch nhật đột nhiên xuất hiện giữa trời đêm. Toàn bộ Lục thành chìm trong bạch quang. Đám người đang đứng bên ngoài quảng trường quan sát đều phải nhắm lại hai mắt của mình.

Roẹt!

Một tia sét thô to từ lôi cầu bắn ra, rít gào phóng thẳng xuống phía dưới. Lôi tựa như diệt thế chi long, vô cùng hung mãnh, một khi đã xuất hiện thì nhất định phải có kẻ chết đi, chỉ có như vậy mới khiến nó thỏa mãn.

Lam gia lão tổ ngẩng đầu nhìn lôi long, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt già nua là một sự dao động kịch liệt. Dù sao cũng là tu sĩ nguyên anh trung kỳ, thứ này không thể giết chết được lão, tuy nhiên đã có thể khiến lão bị trọng thương.

Vẻ trầm mặc chợt biến mất, Lam gia lão tổ bật cười, ngoảnh mặt về phía Lục gia tộc trưởng, ánh mắt thâm thúy không nhìn ra được đang suy nghĩ điều gì. Lôi long đã đến rất gần, chỉ còn cách khoảng năm trăm trượng, nhưng lão vẫn chắp hai tay ở sau lưng, đứng im bất động.

Hành động này khiến Lục gia tộc trưởng vô cùng nghi hoặc. Lam gia lão tổ làm như vậy là tự tin vào bản lĩnh của mình, hay là lôi long này đã vượt qua khả năng chống đỡ của lão nên đành buông xuôi. Hay là, còn có lý do nào khác?

Lôi long đã tiến đến gần Lam gia lão tổ, chỉ còn cách lão khoảng hai trăm trượng. Một luồng khí thế khổng lồ đè xuống, khiến cho bộ lam sắc trường bào trên người lão phần phật bay ngược ra sau. Thế nhưng, đúng vào lúc này, một màn kỳ dị đột nhiên xuất hiện.

Lôi long tưởng chừng sẽ đâm thẳng về phía Lam gia lão tổ bỗng đổi hướng, bay thẳng về phía Lục gia tộc trưởng với tốc độ không thể tưởng tượng được. Gương mặt lão kịch liệt biến sắc, con ngươi co rút lại thành một điểm nhỏ, dần bị bao phủ bởi ánh sáng màu trắng.

Mặc dù cũng là nguyên anh trung kỳ, nhưng Lục gia tộc trưởng chỉ vừa đột phá không lâu, so với Lam gia lão tổ thì không thể sánh bằng. Vì vậy, Lôi Sát dù là đòn yếu nhất của trận pháp, cũng đã vượt quá khả năng chống đỡ của lão. Nếu trúng phải, lão chắc chắn không thể gượng dậy nổi.

Đoàng! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ thân hình của Lục gia tộc trưởng đã bị lôi

long nuốt chửng.

Bạch quang chói lọi, như muốn chọc thủng bất cứ ánh mắt nào nhìn vào. Tơ điện lít nhít lan tràn trên mặt đất, để lại ngàn vạn vết rạch đen sì trước khi tan biến. Từng tiếng lẹt xẹt ma sát lẫn nhau, từ trong không khí truyền đến một mùi cháy khét nồng nặc.

Lam gia lão tổ vẻ mặt không có gì thay đổi. Lâm Thanh Tùng nhoẻn miệng cười, lại nhấp một ngụm rượu. Rất nhanh sau đó, lôi quang nhạt dần, từ bên trong quầng sáng hiện ra thân ảnh già nua ốm yếu.

Đây không phải là Lục gia tộc trưởng, mà là Lục gia lão tổ. Phía sau lưng lão, ngoài tộc trưởng là vẫn còn tỉnh táo ra, toàn bộ những người còn lại đều bị một màn vừa rồi khiến cho bất tỉnh, nằm la liệt trên mặt đất.

“Lão tổ!” Lục gia tộc trưởng cúi đầu nói. “Thiếu Phong bất tài, mong người trách phạt.”

“Không phải lỗi của ngươi.” Lục gia lão tổ hạ xuống tay phải của mình. Tay áo toàn bộ rách nát, lộ ra cánh tay gầy guộc như que củi, đen như than, vẫn còn đang bốc lên một tầng khói nhạt. “Ngay cả ta cũng không lường trước được việc này.”

“Trận pháp này không còn dùng được nữa, giữ lại cũng chẳng để làm gì.”

Lão nâng bàn tay bên trái, đánh vào một góc của quảng trường, đục ra một cái hố sâu trên mặt đất. Cột sáng tại vị trí này chớp lóe vài cái rồi tắt đi. Mất đi một cột sáng, trận pháp bao phủ toàn bộ quảng trường vỡ ra thành vô số quang điểm, dần tan biến giữa không trung.

Những việc này nói thì lâu, nhưng diễn ra chỉ trong chớp mắt. Lục gia lão tổ nhìn về phía Lâm Thanh Tùng, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy. Lão khẽ mở miệng, nói với Lục gia tộc trưởng ở phía sau lưng:

“Mau đưa bọn trẻ rời khỏi đây, ta ở lại giữ chân chúng.”

“Lão tổ…” Lục gia tộc trưởng thốt lên một cách khó tin.

Tu vi của lão tổ đã đạt đến nguyên anh hậu kỳ, có thể một lúc đánh với bốn, năm nguyên anh trung kỳ. Thế nhưng trước mắt chỉ có hai nguyên anh trung kỳ, là Lam gia lão tổ cùng với Lâm Thanh Tùng, vậy mà lão tổ lại có ý thoái lui.

Thậm chí, nếu suy nghĩ kỹ hơn, ý của Lục gia lão tổ chính là rời bỏ Lục thành, chạy càng xa càng tốt. Điều này khiến cho tinh thần của Lục gia tộc trưởng vô cùng chấn động. Mặc dù chưa rõ vì sao, nhưng trong lòng lão bỗng xuất hiện một cảm giác bất an chưa từng có.

“Ái chà chà!” Chợt một giọng nói trầm đục vang lên, không rõ phát ra từ đâu, nhưng nghe giống như là từ trên trời vọng xuống. “Ngươi nghĩ thằng nhóc kia có thể chạy được sao?”

Thanh âm vừa dứt, đột nhiên Lục gia tộc trưởng ôm ngực, phun ra một ngụm máu đen, lẫn trong đó là một đám dòi bọ màu trắng đang lúc nhúc ngọ nguậy. Sắc mặt lão trắng bệch, giọng nói suy nhược không ít:

“Trong rượu có độc!”

“Bớt giả thần giả quỷ đi, Cổ Thiên Hùng!” Lục gia lão tổ hừ lạnh một tiếng, giơ tay điểm nhẹ vào ngực của Lục gia tộc trưởng.

“Chiến Thiên Bất Bại, Cổ Thiên Hùng?” Lục gia tộc trưởng lẩm nhẩm trong miệng. Bấy giờ, lão mới nhận ra việc mà lão tổ không lường trước được, chính là sự xuất hiện của người này.

Cổ Thiên Hùng tiến vào nguyên anh hậu kỳ còn trước cả Lục gia lão tổ, chỉ còn một chút nữa là đạt đến đại viên mãn. Thế nhưng, có một tin đồn hắn trở nên đáng sợ hơn nữa, đó là đấu với trời vẫn không bại. Vì thế, hắn được mọi người gọi là Chiến Thiên Bất Bại.

Lúc này, Lâm Thanh Tùng đang uống rượu liền ôm lấy cổ cầm đứng dậy, lui về phía sau hai bước, đứng bên cạnh tên tùy tùng của mình. Bộ dạng hắn không còn cợt nhả bông đùa như trước, mà trở nên cung kính lạ thường.

“Đã lâu không gặp, Lục Khanh.” Gã tùy tùng kéo xuống chiếc nón tre rộng vành, để lộ ra gương mặt có bảy, tám vết sẹo ngang dọc, trông vô cùng dữ tợn. Tay còn lại của gã cầm một vật, nhìn kỹ thì giống hệt tấm lệnh bài lúc trước Lục gia tộc trưởng sử dụng.

“Lục gia với Bách Chiến môn không thù không oán, nước sông không phạm nước giếng, ngươi hà cớ phải lặn lội vạn dặm đến phá hoại chúng ta?” Lục gia lão tổ âm trầm nhìn gã đàn ông mặt đầy sẹo.

“Ngươi nghĩ ta có cần trả lời không?”

Ầm! . Đam Mỹ Hài

Cổ Thiên Hùng vừa nói hết câu, Lục gia lão tổ liền vung tay đánh ra một chưởng về phía gã. Lão nhìn Lục gia tộc trưởng, khẽ quát:

“Đi mau!”

“Phụ thân bảo trọng.” Lục gia tộc trưởng hai mắt đỏ hoe, khàn giọng nói.

Lão lập tức xoay người, tay trái ném ra một hồ lô, tay phải cuốn lấy khoảng mười tộc nhân đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, nhảy lên hồ lô lao đi. Lão không thể mang theo quá nhiều người, chỉ có thể chọn ra những hạt giống tốt nhất. Trong số đó, có Lục Ly và Lục Linh Nhi.

Lục gia tộc trưởng một đường bay về phía cổng thành, từ bên dưới đột nhiên lao lên hàng trăm người, hợp sức đánh ra một kích về phía lão. Mục đích của những người này rất rõ ràng, đó là làm chậm lại tốc độ của lão.

Trong người Lục gia tộc trưởng đang mang cổ độc, đằng sau chắc chắn hai người Lam, Lâm đuổi theo, nếu dây dưa quá lâu sẽ không thể chạy được nữa. Lão liền cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết vào lòng bàn tay phải rồi đánh về phía trước.

Một chưởng ấn khổng lồ màu đỏ gào thét bay ra, mang theo hơi nóng cực độ, ngay cả không khí cũng bị đốt cháy. Tròng mắt đám tu sĩ cản đường hết thảy co rụt lại, không ngờ rằng Lục gia tộc trưởng vừa ra tay đã dùng đến sát chiêu mãnh liệt như vậy.

Tuy nhiên, bọn chúng có hối hận thì cũng đã quá muộn. Những nơi chưởng ấn đi qua, ngoài một vệt khói kéo dài giữa không trung, còn có không ít xương cốt cháy đen thi nhau rơi xuống đất.

Vừa rồi, trong số đám người cản trở, Lục gia tộc trưởng nhận ra vài gương mặt quen thuộc, chính là đồng tộc của lão. Những người này đều là tu sĩ kết đan kỳ, có người nào mà lão không biết, thậm chí một số còn do chính tay lão bồi dưỡng nên.

Lục gia tộc trưởng ngửa đầu gào lên một tiếng, trong mắt mang đầy vẻ điên cuồng. Lão cắn đầu lưỡi, lại phun ra một ngụm máu tươi, không tiếc hao tổn chân nguyên để thi triển huyết độn thuật.

Rất nhanh sau đó, Lục gia tộc trưởng cùng với hồ lô của mình đã xuất hiện bên ngoài thành. Sau lưng lão không ngừng truyền đến những tiếng nổ dữ dội. Tiếng chém giết, tiếng gào thét liên miên bất tận, mặt đất bên dưới cũng trở nên run rẩy.

Lục gia tộc trưởng ngoái đầu nhìn Lục thành lần cuối. Lão biết, sau đêm nay, cái tên Lục thành sẽ không còn nữa. Hít sâu một hơi, lão dứt khoát xoay người lại, một lần nữa dùng huyết độn thuật để chạy trốn.

Dưới mặt đất, nơi máu của lão vừa rơi xuống, vài con dòi màu trắng khẽ ngọ nguậy thân hình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện