“Ha ha ha! Ha ha ha ha ha!”
Lục gia tộc trưởng ngửa đầu cuồng tiếu, cách xưng hô đối với Lam gia lão tổ hoàn toàn thay đổi.
“Hủy hôn? Ngươi có biết những lời vừa rồi sẽ đem đến hậu quả gì không?”
Trước mặt hàng vạn người, ngay tại nhà của mình hủy bỏ hôn ước, khác nào vỗ vào mặt của toàn thể gia tộc rồi bôi tro trát trấu lên. Lục gia không đời nào cho phép việc này xảy ra, mà thân làm tộc trưởng như lão càng khó có thể nuốt trôi được.
Lão giận, vô cùng tức giận. Ngoài mặt tuy cười, nhưng sự phẫn nộ của lão dần hóa thành một luồng áp lực vô hình, bao phủ toàn bộ Lục thành.
Đám khách nhân bên dưới bắt đầu cảm thấy không khí trở nên trầm trọng, hô hấp khó khăn, mồ hôi hột lấm tấm chảy trên mặt. Biển người nhanh chóng lùi ra khỏi khu vực quảng trường một đoạn khá xa, cho đến khi đã cảm thấy vị trí của mình là an toàn thì mới dám dừng lại.
Mặc dù lo sợ cơn giận của Lục gia, nhưng đám người này cũng muốn nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tất cả đều căng ra giác mạc cùng với màng nhĩ của mình hướng về phía quảng trường, nơi hiện tại đã bị người của Lục gia bao vây kín kẽ, một con ruồi cũng chui không lọt.
Trong vòng vây, ngoài người của hai nhà Lục, Lam ra, còn có người của Thiết Nhạc phái ở lại. Lâm Thanh Tùng vẫn ngồi đó cùng với tên tùy tùng của mình, dường như không quan tâm đến biến hóa xung quanh.
Hắn rót đầy chén rượu, nâng lên nhâm nhi một ngụm rồi lại đặt xuống, khẽ chép môi gật gù. Nhìn cây cổ cầm của mình ở trên bàn, hắn lấy ra một tấm lụa trắng, nhẹ nhàng lau chùi từng sợi dây đàn, sau đó là mặt gỗ đen bóng, bộ dạng vô cùng thong thả khoan thai.
Điều này khiến cho không ít người cảm thấy bất ngờ, bởi đây dù sao cũng là chuyện nội bộ giữa hai gia tộc Lục, Lam. Tuy nhiên, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhìn ra, Thiết Nhạc phái muốn xen vào chuyện này.
“Đây là việc nội bộ của Lục gia chúng ta, Lâm huynh vẫn còn ngồi ở đây, không cảm thấy bản thân vướng víu sao?” Lục gia tộc trưởng liếc nhìn Lâm Thanh Tùng, lạnh lùng nói.
Tang!
“Việc nội bộ?” Lâm Thanh Tùng gảy nhẹ một sợi dây đàn, ngẩng đầu nhìn Lục gia tộc trưởng, khóe môi hơi nhếch lên. “Theo như ta thấy, đây không phải chuyện riêng của Lục gia, mà là việc chung của toàn bộ Hồng Lĩnh sơn mạch này.”
Lời này hoàn toàn không sai. Hồng Lĩnh sơn mạch vốn là do Lục gia, Lam gia và Thiết Nhạc phái, ba nhà chia nhau làm chủ. Tuy nhiên, kể từ khi Lục gia tộc trưởng đột phá đến nguyên anh sơ kỳ, thế cân bằng đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Hôm nay, nếu như Lam gia bị tiêu diệt, Thiết Nhạc phái sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục tương tự. Do đó, tuy bề ngoài là việc nội bộ của Lục gia với Lam gia, nhưng thực chất cũng có liên quan không nhỏ đến Thiết Nhạc phái.
Lục gia tộc trưởng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Nếu như Lâm Thanh Tùng không nhìn ra được vấn đề, không nhúng tay vào chuyện này thì mới khiến cho lão bất ngờ. Tuy nhiên, đây cũng chính là điều mà lão chờ đợi, một lý do để đưa Thiết Nhạc phái vào sát cục.
“Được, nếu ngươi cứ nhất định can thiệp vào chuyện của nhà chúng ta, vậy thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện.” Lục gia tộc trưởng ánh mắt chợt lóe, quát lên một tiếng:
“Mở trận!”
Băng! Băng! Băng!
Quảng trường đột nhiên rung chuyển dữ dội, nứt ra vô số khe rãnh như một tấm mạng nhện khổng lồ. Tại bốn góc, bốn cột sáng chói mắt bắn thẳng lên trời, xuyên thủng tầng mây. Xung quanh quảng trường, một tầng hào quang ngay lập tức được hình thành, vây khốn tất cả ở bên trong.
“Lam Bắc, ngươi dám đứng tại Lục gia, trước mặt hàng vạn người hủy hôn với Lục gia, đây chính là tội chết. Lâm Thanh Tùng, ngươi tự cho là đúng, xen vào chuyện của Lục gia chúng ta, tội này cũng không thể tha.”
Thực chất, Lục gia vốn đã có dã tâm thôn tính toàn bộ Hồng Lĩnh sơn mạch. Bọn họ muốn mượn chuyện hôn sự của Lục Ly để làm bàn đạp, từ từ thôn tính Lam gia, sau đó rồi mới đến Thiết Nhạc phái.
Tuy nhiên, hôm nay Lam gia lại đột ngột hủy hôn, khiến cho kế hoạch ban đầu của Lục gia đi sai quỹ tích. Nhưng nếu như Lục gia không có phản ứng gì, ngược lại sẽ càng khiến cho người khác nghi ngờ.
Vì lẽ đó, chi bằng lập tức trở mặt, tiêu diệt Lam gia lão tổ cùng với Lâm Thanh Tùng. Chỉ cần hai người này chết đi, Lam gia cùng Thiết Nhạc phái sẽ như rắn mất đầu, không đánh tự nhiên thành. Cuối cùng, toàn bộ Hồng Lĩnh sơn mạch tự khắc thuộc về Lục gia.
Đối với Lục gia, các thế lực lẻ tẻ khác trong Hồng Lĩnh sơn mạch không đáng để vào mắt. Tuy nhiên, nếu bọn họ liên hợp lại với nhau thì cũng sẽ trở thành một lực lượng vô cùng đáng sợ.
Vì vậy, Lục gia hôm nay muốn giết người cũng cần phải có lý do. Dù hợp lý hay không, chỉ cần có là được. Mà những lời lẽ hùng hồn vừa rồi của Lục gia tộc trưởng, chính là nói cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy.
“Đắc tội với Lục gia, các ngươi đều để mạng lại đây đi.” Lục gia tộc trưởng lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài, khẽ nói:
“Lôi!”
Theo đó, giữa bầu trời phía trên quảng trường, từng tia lôi điện lít nhít hiện ra, lập tức tụ lại thành một quả lôi cầu khổng lồ. Lục gia tộc trưởng ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Lam gia lão tổ, giơ lên ngón trỏ rồi nói:
“Sát!”
Lão vừa dứt lời, lôi cầu liền phát ra ánh sáng chói mắt, hệt như một vầng bạch nhật đột nhiên xuất hiện giữa trời đêm. Toàn bộ Lục thành chìm trong bạch quang. Đám người đang đứng bên ngoài quảng trường quan sát đều phải nhắm lại hai mắt của mình.
Roẹt!
Một tia sét thô to từ lôi cầu bắn ra, rít gào phóng thẳng xuống phía dưới. Lôi tựa như diệt thế chi long, vô cùng hung mãnh, một khi đã xuất hiện thì nhất định phải có kẻ chết đi, chỉ có như vậy mới khiến nó thỏa mãn.
Lam gia lão tổ ngẩng đầu nhìn lôi long, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt già nua là một sự dao động kịch liệt. Dù sao cũng là tu sĩ nguyên anh trung kỳ, thứ này không thể giết chết được lão, tuy nhiên đã có thể khiến lão bị trọng thương.
Vẻ trầm mặc chợt biến mất, Lam gia lão tổ bật cười, ngoảnh mặt về phía Lục gia tộc trưởng, ánh mắt thâm thúy không nhìn ra được đang suy nghĩ điều gì. Lôi long đã đến rất gần, chỉ còn cách khoảng năm trăm trượng, nhưng lão vẫn chắp hai tay ở sau lưng, đứng im bất động.
Hành động này khiến Lục gia tộc trưởng vô cùng nghi hoặc. Lam gia lão tổ làm như vậy là tự tin vào bản lĩnh của mình, hay là lôi long này đã vượt qua khả năng chống đỡ của lão nên đành buông xuôi. Hay là, còn có lý do nào khác?
Lôi long đã tiến đến gần Lam gia lão tổ, chỉ còn cách lão khoảng hai trăm trượng. Một luồng khí thế khổng lồ đè xuống, khiến cho bộ lam sắc trường bào trên người lão phần phật bay ngược ra sau. Thế nhưng, đúng vào lúc này, một màn kỳ dị đột nhiên xuất hiện.
Lôi long tưởng chừng sẽ đâm thẳng về phía Lam gia lão tổ bỗng đổi hướng, bay thẳng về phía Lục gia tộc trưởng với tốc độ không thể tưởng tượng được. Gương mặt lão kịch liệt biến sắc, con ngươi co rút lại thành một điểm nhỏ, dần bị bao phủ bởi ánh sáng màu trắng.
Mặc dù cũng là nguyên anh trung kỳ, nhưng Lục gia tộc trưởng chỉ vừa đột phá không lâu, so với Lam gia lão tổ thì không thể sánh bằng. Vì vậy, Lôi Sát dù là đòn yếu nhất của trận pháp, cũng đã vượt quá khả năng chống đỡ của lão. Nếu trúng phải, lão chắc chắn không thể gượng dậy nổi.
Đoàng! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ thân hình của Lục gia tộc trưởng đã bị lôi