Tại một khu rừng vắng vẻ, không rõ là chỗ nào của Hồng Lĩnh sơn mạch, một vệt quang mang lao vụt qua trên những ngọn cây. Không lâu sau, tốc độ của thứ đó chậm dần, hiện ra là một chiếc hồ lô dài khoảng mười trượng.
Hồ lô dừng lại, Lục gia tộc trưởng đưa tay ôm miệng, ho ra một ngụm máu đen ngòm. Gương mặt lão trắng bệch, trông vô cùng nhợt nhạt bệnh trạng. Lão nhìn về phía sau, tuy không phát hiện điều gì, nhưng trong ánh mắt mang đầy vẻ nghiêm trọng.
Cho dù Lục gia tộc trưởng không tiếc hao tổn nguyên khí, dùng huyết độn thuật để bỏ chạy, thế nhưng truy binh vẫn có thể lần theo dấu vết của lão. Liên tục như vậy hơn mười ngày, lão đã rơi vào trạng thái cực kỳ suy yếu, tựa như một ngọn đèn cạn dầu.
“Cổ độc!” Lục gia tộc trưởng nhìn vào lòng bàn tay mình, khàn giọng nói. “Thứ này có chút vấn đề.”
Giữa vệt máu đen, vài con dòi nhỏ màu trắng khẽ nhúc nhích, bò tới bò lui. Chúng điên cuồng hút lấy chút máu ít ỏi của lão, nhanh chóng biến lớn một cách khó tin. Chỉ trong vòng một hơi thở, kích thước của mỗi con đã to bằng ngón tay cái.
Bụp! Bụp!
Từng con dòi căng mọng vỡ ra thành máu đen như trước, cùng với đó là một tia khói nhạt bay lên. Trước ngực lão, vài sợi tóc bạc bị gió thổi phất phơ sang bên trái, tuy nhiên đám khói kia lại kéo nhau về phía bên phải rồi bay đi, trông vô cùng kỳ dị.
Khói do cổ độc sinh ra này chính là thứ đã chỉ rõ vị trí của Lục gia tộc trưởng cho đám người kia biết. Nhưng chưa hết, từ trong máu đen trên tay lão lại bắt đầu sản sinh ra một đám dòi bọ khác, tiếp tục uống máu lớn lên, cho đến khi vỡ ra lần nữa.
Suy nghĩ trong giây lát, Lục gia tộc trưởng đưa tay trái lên mũi, bắt lấy một tia hơi thở của chính mình rồi đưa ra trước mặt. Nhìn hơi thở ám đầy khói độc, lão hừ lạnh một tiếng, dùng ngón tay ấn nhẹ vào bên dưới yết hầu của mình.
Cổ độc uống máu của lão sinh ra khói, theo hơi thở thoát ra bên ngoài, vậy thì chỉ cần phong bế hô hấp lại là xong. Tuy nhiên, ngay khi Lục gia tộc trưởng cho rằng vấn đề đã được giải quyết, từ những lỗ chân lông của lão bắt đầu chui ra từng sợi khói mảnh như tơ, ngược gió bay đi.
Chứng kiến cảnh tượng này, vẻ mặt lão càng thêm phần âm trầm. Trên người có hàng trăm vạn lỗ chân lông, muốn phong bế hết thì phải phân tách tinh thần ra hàng trăm vạn tia, đâu phải chuyện dễ gì.
Hơn nữa, cho dù Lục gia tộc trưởng có thể làm được việc này, vậy thì chỉ có thể ngồi im một chỗ. Mà vị trí của lão, cứ mỗi một hơi thở thời gian đều bị truyền đi, e rằng nơi này cũng đã bị bại lộ.
Cuối cùng, Lục gia tộc trưởng quyết định không phong bế lỗ chân lông của mình, cũng bắt đầu hít thở lại bình thường. May là lão đã từ bỏ ý định này, nếu không sẽ xuất hiện một cảnh tượng càng khiến cho lão tuyệt vọng hơn nữa.
“Không ngờ trên đời lại có thứ rắc rối như thế này.” Lục gia tộc trưởng thở dài một hơi.
Lão nhìn hơn mười gương mặt đang hôn mê nằm trên hồ lô, trên đôi môi tím tái khẽ nở một nụ cười, ánh mắt đỏ ngầu cũng trở nên hiền từ. Đây đều là những đứa trẻ tiềm năng trong tộc, trong lúc nguy cấp được lão đem theo bên mình.
“Tiếc là không thể cứu được nhiều hơn.”
Lục gia tộc trưởng phất nhẹ bàn tay về phía những đứa trẻ. Một luồng gió lướt qua, từng gương mặt non nớt khẽ nhíu mày, nhưng không lập tức tỉnh lại ngay. Lão không muốn bọn chúng nhìn thấy mình, bởi chia tay như vậy sẽ càng khiến lão đau lòng.
Đem túi trữ vật đặt lên trên hồ lô, nhưng rất nhanh Lục gia tộc trưởng liền thu trở lại, cất đi. Những thứ đựng trong túi đều vô cùng quý giá, chỉ có điều tu vi của bọn trẻ quá thấp nên chưa thể sử dụng, giữ bên người sẽ dẫn đến nguy hiểm không đáng có.
Lục gia tộc trưởng đứng lên, bước ra giữa không trung rồi vỗ vào hồ lô một cái. Lão chờ một lúc lâu, nhưng hồ lô vẫn trôi lơ lửng tại chỗ, dường như không muốn bay đi.
Là pháp bảo bên cạnh lão bao nhiêu năm, tuy chưa sinh ra linh trí nhưng cũng đã có linh tính, nó biết lần này rời đi sẽ không được gặp lại chủ nhân của mình nữa.
“Ngoan lắm!” Lục gia tộc trưởng vuốt ve hồ lô, tựa như đang âu yếm hài tử của mình. “Nhưng bọn trẻ này rất quan trọng đối với ta, còn quan trọng hơn cả tính mạng của ta nữa. Giúp ta, mang chúng đi, càng xa càng tốt.”
Hồ lô khẽ run lên bần bật, không ngừng phát ra tiếng lạch cạch. Nó áp đầu vào người lão, cọ xát vài cái để lưu giữ chút hơi thở cuối cùng của chủ nhân rồi mới từ từ dâng lên cao, lượn vài vòng giữa không trung trước khi bay đi.
“Cảm ơn ngươi!” Lục gia tộc trưởng hướng ánh mắt dõi theo hồ lô mỗi lúc một bay xa, khẽ nói. “Giúp ta bảo vệ bọn trẻ, đưa chúng đến nơi an toàn.”
“Tộc nhân của ta, hãy cố gắng sống sót, báo thù cho Lục gia. Ta tin các ngươi có thể làm được. Ta tin sẽ có ngày, các ngươi đồ sát toàn bộ Lam thành, chó gà không tha. Ta tin các ngươi có thể san phẳng Thiết Nhạc sơn thành bình địa, đem Bách Linh sơn giẫm nát dưới chân. Ta tin các ngươi có thể xây dựng một Lục thành nguy nga tráng lệ hơn cả trước kia.”
Thân hình từ từ hạ xuống, Lục gia tộc trưởng mạnh xoay người, ánh mắt dần trở nên lăng lệ ác liệt. Lão ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai tay điểm liên tiếp vào các huyệt đạo của cơ thể, tạm thời áp chế cổ độc.
Từ trong tay áo, lão lấy ra một lọ đan dược đặt ở bên cạnh. Đây là đan dược có tác dụng kích phát toàn bộ kinh mạch, giúp khôi phục tu vi vượt qua đỉnh phong trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, khi hết dược lực cơ thể sẽ suy yếu đến cực độ, cho nên hiện tại chưa thể dùng.
Lục gia tộc trưởng nhìn quanh, vung mạnh bàn tay phải về phía trước. Theo đó, hàng ngàn pháp khí bay ra, rơi vào trên mặt đất, tạo thành một trận pháp cỡ nhỏ bao vây thân hình lão ở bên trong.
Sau đó, Lục gia tộc trưởng lại tay vung lên,