Lạch cạch!
Tiếng động nhỏ vang lên từ bên ngoài cửa sổ, khiến Lục Ly tỉnh lại từ trong trạng thái nhập định.
Vẻ mặt hơi do dự một chút, nhưng rồi hắn cũng lấy ra tấm mộc bài, tán đi trận pháp của căn phòng.
Cửa sổ bỗng mở toang, một trận hắc phong vù vù thổi vào, lật tung hết bàn ghế ở bên trong.
Lục Ly đưa một tay lên che mặt, chờ đến khi gió ngừng hẳn, hắn mới nhìn vào một góc tường và khua tay nói:
“Sư phụ a, đồ nhi biết đó là người rồi, không cần phải hù dọa nữa đâu.”
“Tên nghịch đồ này!” Dưới tầm mắt Lục Ly, một bóng đen dần hiện lên, giận dữ quát.
“Ngay cả ta mà ngươi cũng không muốn gặp?”
“Sư phụ đừng nóng a.” Lục Ly nhảy xuống giường, vừa nói vừa tìm nhặt ấm trà cùng một cái chén.
“Đồ nhi đang tu luyện đến chỗ quan trọng thì bị ngắt quãng, phải mất một lúc để điều hòa lại khí huyết, cho nên mới nghênh đón người chậm trễ.”
“Ý ngươi là ta làm phiền ngươi tu luyện?” Nhiếp Hồn Lão Nhân hừ lạnh một tiếng.
“Chỉ mới vài hôm không gặp, lá gan của ngươi lớn hơn không ít nhỉ.”
“Sư phụ hiểu lầm rồi, đồ nhi không có ý đó.” Lục Ly vội phân bua, tay nâng ấm trà lên ngang tầm mắt, nghiêng đầu quan sát.
Ấm trà của tửu quán được chế tạo khá kỳ công, nếu không phải chủ đích vận linh lực để đập vỡ, dù có rơi rớt vẫn không hề hấn gì, mà nước trà cũng không bị chảy ra ngoài.
Còn khi nào muốn rót trà, chỉ cần nhấn vào cái nút nhỏ ở trên nắp là được.
Lục Ly tấm tắc khen một tiếng.
Rồi hắn cầm lấy cái chén, thổi mạnh một hơi cho hết bụi, sau đó dúi vào nách áo lau khô.
Hắn rót trà đến gần đầy miệng chén, kính cẩn dâng về phía Nhiếp Hồn Lão Nhân.
“Mời sư phụ dùng trà.”
“Không uống.” Lão lạnh lùng đáp.
“Hả? Chẳng phải sư phụ rất thích uống trà hay sao?” Lục Ly tròn xoe mắt nhìn lão, đưa chén trà lên mũi hít nhẹ vài cái.
“Trà này thơm lắm a, ngay cả đồ nhi cũng thích uống.”
“Cái bóng của ta không biết uống trà!” Lão gằn giọng.
“Ngươi cố ý trêu tức ta đúng không?” Quả thật lão rất thích uống trà, nghe Lục Ly mời mọc thì lại càng thèm.
Nhưng thèm mà không được uống, cảm giác không hề dễ chịu một chút nào.
“Sư phụ bớt giận, sư phụ bớt giận a.” Lục Ly vội ném đi ấm trà cùng với cái chén, chắp tay nói.
“Công ơn nuôi dưỡng của sư phụ đồ nhi báo đáp còn không hết, sao dám chọc giận người được.”
“Hừ, ngươi không báo hại ta là tốt lắm rồi.” Lão lại hừ lạnh một tiếng, rồi chợt nghiêm giọng: “Ta hỏi ngươi lần nữa, có về hay không?”
“Sư phụ, chẳng phải lần trước đã nói chuyện này rồi sao, bây giờ đồ nhi chưa về được a.”
Nghe thấy câu trả lời của Lục Ly, lão không nói gì, im lặng một lúc lâu.
Vì chỉ là một cái bóng, không có ngũ quan, nên chẳng thể biết vẻ mặt lão như thế nào.
Lục Ly cũng im lặng theo, thỉnh thoảng khẽ nhướng mày, liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
Bầu không khí trong căn phòng có chút quái dị, Lục Ly nhịn không được đành phải mở lời trước:
“Sư phụ…”
Nhưng hắn vừa thốt ra được hai tiếng, lão cũng chợt hạ giọng, ân cần nói:
“Phá nhi, nghe lời ta, về thôi.
Ngươi đi xa hơn nữa, ta không bảo vệ ngươi được đâu.”
Từng câu, từng chữ lão thốt ra, đều vô cùng thân thiết, nhẹ nhàng, hòa ái.
Tuy nhiên, những lời này, lại khiến cho Lục Ly giật nảy mình một cái.
Bởi trong ký ức của Tôn Phá, mặc dù lão đối xử khá tốt với đồ đệ, nhưng chưa bao giờ nói chuyện tình cảm như vậy cả.
“Lão già này, chắc chắn có vấn đề.” Lục Ly nghĩ thầm.
“Không lẽ, thân phận của ta đã bị bại lộ?”
Có thể bằng một cách nào đó, lão phát hiện ra Tôn Phá thật đã chết, còn hắn chỉ là kẻ giả mạo.
Dù gì, hắn cũng chỉ mới tu luyện đến trúc cơ, làm sao hiểu hết thủ đoạn của lão quái nguyên anh được.
Chẳng phải là lão vẫn luôn tìm ra hắn, mà hắn không hề hay biết đấy thôi.
Hoặc cũng có thể, trong lời nói của hắn xuất hiện sơ hở nào đó.
Con người thường không nhìn thấy chỗ sai của mình, kể cả là tu sĩ cũng vậy.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hắn giả làm người khác, mà tính cách của Tôn Phá gần như trái ngược với hắn, nên càng không thể hoàn mỹ.
Suy nghĩ là vậy, nhưng Lục Ly cũng không vội trở mặt ngay với lão.
Hắn ưỡn ngực lên, vỗ vỗ mấy cái rồi cười nói:
“Sư phụ lo xa quá rồi, đồ nhi có còn là con nít nữa đâu.
Nói thật ra thì, không tính cái thứ đen thui lần trước xui xẻo đụng phải, những tiểu tu sĩ mà đồ nhi từng gặp đều không đáng để vào mắt, chỉ một cái búng tay là cả đám đều nát như cám.”
“Đúng là không biết trời cao đất dày là gì, nói chuyện với ngươi chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.” Lão thở dài, sau đó bước đến giữa căn phòng, vừa đi vừa cằn nhằn.
“Mà thôi, ta biết ngươi thế nào cũng không chịu nghe lời.”
Nói xong, lão hơi khom người, ngón trỏ tay phải duỗi ra, bắt đầu vẽ vời lên sàn nhà.
Lục Ly nhíu mày, chăm chú nhìn theo từng động tác của lão, nhưng thấy ở đó vẫn chỉ là một khoảng trống trải.
Không hiểu sao, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an, hắn khẽ hỏi:
“Sư phụ, người đang làm gì vậy?”
Lão không trả lời, vẫn tập trung vào bức vẽ vô hình của mình.
Sự im lặng, đôi khi khiến người ta cảm thấy khó chịu, hoặc sợ hãi, bởi không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lục Ly cắn răng, hai bàn tay nắm chặt lại, nhưng rất nhanh liền buông thõng ra.
Hắn cười nhẹ một tiếng để che giấu hơi thở bất thường của mình, sau đó tiến đến bên cạnh lão, cúi xuống nhìn vào sàn nhà trống không, ngó nghiêng ngó dọc gọi khẽ:
“Sư phụ a, người làm đồ nhi tò mò quá đấy.”
“Sư phụ.”
“Sư phụ a.”
Nhiếp Hồn Lão Nhân vẫn cứ im thin thít, tiếp tục hí hoáy ngón tay của mình.
Thấy vậy, Lục Ly đứng thẳng người dậy rồi lùi lại một bước, nét mặt có chút trầm xuống.
Cái bóng phân thân này, hắn muốn đối phó cũng không phải là khó khăn gì.
Tuy nhiên, liệu rằng lão có thật sự đang bế quan, hay là âm thầm trốn ở quanh đây, hắn không thể biết được.
Lục Ly chợt nghĩ đến một khả năng khác, đó là lão chỉ mới nghi ngờ, chứ chưa hoàn toàn khẳng định hắn là giả.
Lão làm mấy thứ kỳ quái này, chính là để thử xem hắn phản ứng như thế nào.
Nếu hắn manh động, lão sẽ lập tức xuất hiện.
Miệng lại bắt đầu cười nói, nhưng Lục Ly đang vô cùng bối rối, lòng bàn tay cũng xuất hiện vệt mồ hôi.
Những thứ hắn đang nghĩ trong đầu cũng chỉ là giả thiết, chưa đủ căn cứ để đưa ra kết luận được.
Nhưng nếu cứ để như vậy, ngộ nhỡ…
Đột nhiên, Nhiếp Hồn Lão Nhân chợt ngừng tay lại, bởi nét cuối cùng đã vẽ xong.
Trên sàn nhà vốn chẳng có gì, lúc này bỗng hiện lên một đống những vệt màu đen, chồng chéo nhau theo quy luật phức tạp khó hiểu.
“Đứng im!” Nhiếp Hồn Lão Nhân, sau một lúc lâu không phát ra chút âm thanh nào, bất ngờ quát lên.
Thân ảnh lão đồng thời xoay lại, bàn tay vung theo phương ngang, chém mạnh về phía Lục Ly.
Một vệt hắc mang hình vòng cung bắn ra, lạnh lẽo sắc bén, nhằm thẳng vào giữa ngực hắn lướt tới.
“Hả?” Lục Ly đầu óc đang căng cứng bởi rất nhiều dòng suy nghĩ, nên khi nghe tiếng quát của lão, hắn có chút giật mình.
Tuy nhiên, phản ứng của Lục Ly cũng không chậm.
Hắn lập tức nghiêng người, bàn chân đạp mạnh, lùi lại phía sau vài bước.
Ánh mắt lóe tia sáng lạnh, hắn gầm lên một tiếng, tung hữu chưởng đánh ra một mặt quỷ dữ tợn.
Mặt quỷ đỏ lòm, tựa như một chiếc đầu người vừa bị lột xuống lớp da, máu tươi chảy xuống ròng ròng.
Hai hốc mắt của nó trống rỗng, sâu hoắm, xung quanh đầy những sợi gân xanh đứt đoạn.
Nhưng nhìn kỹ thì, thứ đó có nét tương đồng với khuôn mặt của Tôn Phá.
Bàn tay Lục Ly đẩy tới, quỷ diện nhanh chóng đón gió lớn lên, chớp mắt đã cao hơn ba xích.
Nó há to cái miệng không có da môi, ở giữa là hai hàm răng nhọn hoắc màu sắt gỉ, điên cuồng cắn về phía vệt hắc mang.
Trong sát na, quỷ diện cùng với hắc mang đã đâm mạnh vào nhau.
Không có bất kỳ âm thanh dữ dội nào phát ra, chỉ thấy hắc mang khẽ run rẩy, sau đó vỡ vụn thành vô số hạt bụi nhỏ.
Lục Ly đứng cách đó hơn mười bước, nhìn thấy phía sau mặt quỷ cũng xuất hiện một vết cắt thẳng tắp.
Mặt quỷ kêu lên khùng khục một tiếng, tách rời ra làm hai nửa, mờ dần rồi hoàn toàn biến mất.
Phía đối diện, cái bóng của Nhiếp Hồn Lão Nhân không có động tĩnh gì khác, nhưng những hình vẽ trên sàn nhà vẫn đang tỏa ra tầng tầng u quang lạnh lẽo, như những vòng tròn gợn sóng trên mặt nước.
Đột nhiên, hai đồng tử Lục Ly chợt co rụt lại.
Mắt hắn đã nhỏ, đồng tử càng không lớn, lúc này rút lại thì chỉ bằng lỗ kim.
Trong đôi mắt ấy, không có gì bất thường hiện lên, nhưng Lục Ly cảm giác được một nguy cơ vô cùng mãnh liệt.
Đầu gối