Lòng sông sâu thẳm.
Bên trong một hang động tối mịt, bàn tay giơ lên ngay trước mắt cũng không thể nhìn thấy.
Thần thức tỏa ra, chẳng khác nào là ném đá xuống biển.
Tiêu hao cực lớn, nhưng chỉ lờ mờ cảm nhận được không gian trong phạm vi một trượng.
Đi vào nơi này, tưởng như rơi vào một cái hũ, lúc nào cũng bị bao vây bởi một tầng vách ngăn.
Phía trước không rõ là gì, phía sau không chắc có còn là con đường mình đã đi, chỉ biết bên cạnh là vách đá vô cùng cứng rắn.
Chốc chốc, lại có một luồng gió ồ ạt thổi qua.
Ngưng một chút.
Sau đó lại đổi chiều.
Nghe tiếng gió, trong đầu chợt nghĩ đến từng đợt sóng thủy triều, cứ dâng lên rồi hạ xuống, liên miên bất tận.
Không khí của nơi đây cũng không bình thường, dắt theo một mùi hương kỳ lạ, nồng đến mức ngạt thở.
Tuy nhiên, nếu có thể pha loãng thứ này, cảm giác sẽ trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Đột nhiên, gió bỗng ngừng thổi, nhưng không theo quy luật trước đó.
Trong sự yên tĩnh bất ngờ được tạo ra, chợt có vài tiếng bước chân xào xạc vang lên rất khẽ, sau đó thì im bặt.
Không có ánh sáng, cũng không có bất kỳ âm thanh nào, tất cả chỉ còn lại một sự tịch mịch đến đáng sợ.
Thình thịch! Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch!
“Bình tĩnh!” Tại nơi từng có tiếng bước chân truyền đến, một giọng nói thỏ thẻ như muỗi kêu vang lên.
“Vâng, Mã đại ca!” Nói là vậy, nhưng nhịp tim của người này chỉ tăng chứ không giảm.
Chợt có chút ánh sáng màu xanh lục lóe lên, soi ra hai bóng người đang tựa sát vào vách đá của hang động.
Một người có vóc dáng khôi ngô, lưng hùm vai gấu, cao to vạm vỡ.
Còn người phía sau thì có dáng người gầy gò, đi bên cạnh người kia càng thấy rõ sự khác biệt.
Đứng ở phía trước chính là Mã đại ca.
Thấy có ánh sáng phát ra từ sau lưng, gã vội giục:
“Tiểu Cương, đừng thắp đèn!”
Nhiệm vụ thám thính lần này khá nguy hiểm, ngay cả thở mạnh gã cũng không dám, bước chân luôn phải chậm chạp theo tiếng gió, vậy mà tên nhóc này lại lấy đèn ra soi sáng, thật là ngu hết chỗ nói.
“Không không…” Tiểu Cương lắp bắp.
“Không phải… đệ.”
“Bớt nói nhảm, mau tắt đèn đi.” Ở đây chỉ có hai người, không phải hắn thì còn ai.
Mã đại ca càng nghĩ càng bực mình.
Chuyến đi này khá nguy hiểm, cần phải cẩn trọng từng li từng tí một, nên gã không muốn Tiểu Cương đi cùng.
Thế nhưng, hắn cứ nhất quyết đòi đi theo, cũng không biết xin xỏ kiểu gì mà đoàn trưởng lại chấp thuận việc này.
“Mã đại… Mã đại ca… ma…” Tiểu Cương nấc lên từng tiếng trong cổ họng.
Hắn dựa lưng vào người Mã đại ca, toàn thân run lẩy bẩy, phía trên bắp đùi vừa ướt át vừa nóng hổi.
“Cái tên đần độn này, nói nhỏ tiếng thôi!” Mã đại ca quay phắt người lại, quên hết cả việc phải giữ im lặng, mắng tên sư đệ ngu ngốc một trận cho hả dạ.
“Còn không mau tắt đèn!”
Nhưng lúc này, gã mới chợt phát hiện ra rằng, đệ đệ của mình không nói dối.
Trước mắt gã, lơ lửng giữa khoảng không đen kịt, là hai ngọn lửa lập lòe màu xanh lục, to hơn cả cái đầu của Tiểu Cương.
Ngọn lửa chậm rãi, từ tốn tiến về phía hai người Mã đại ca, mờ mờ ảo ảo như lửa ma trơi.
Chúng càng đến gần, gió càng thổi mạnh hơn trước, mùi vị kỳ lạ trong không khí cũng nồng nặc gấp bội phần.
“Nó… nó là… nó.” Mã đại ca kêu lên, tay chân dường muốn mềm nhũn ra như bún.
Dù thứ đó còn cách xa hơn trăm trượng, nhưng gã vẫn cảm nhận được một luồng áp lực cường đại đè nặng trên người.
Là tu sĩ kết đan sơ kỳ, có thể ép gã đến mức này, lực lượng của thứ đó ít nhất cũng tương đương kết đan đại viên mãn, thậm chí là nguyên anh.
“Mã… Mã đại ca.” Tiểu Cương mếu máo nói.
“Đệ… đệ sợ!”
“Có ta ở đây, đừng sợ!”
Mã đại ca cắn vào đầu lưỡi, khóe môi chảy ra một vệt máu tươi.
Cơn đau khiến gã tỉnh táo trở lại, ánh mắt trở nên ác liệt như dã thú.
Gã hít sâu một hơi, đặt bàn tay thô to lên vai Tiểu Cương, trầm giọng nói:
“Khi nào ta bảo chạy thì chạy.”
“Nhưng mà đệ…”
Tiểu Cương hai chân lúc này cứng ngắc, nhấc lên còn không nổi nói gì đến việc bỏ chạy.
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị Mã đại ca kéo mạnh cổ tay, chạy như bay về phía trước.
Khi đến gần hai đoàn lục hỏa, Mã đại ca chợt lướt người sát vào vách đá, ném ra mười hạt châu màu tím đen.
Chúng được gọi là phích lịch châu, mỗi viên tương đương một trúc cơ hậu kỳ tự bạo, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Tiếng nổ đùng đùng liên tiếp vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, đất đá hai bên không ngừng đổ xuống.
Mã đại ca cũng bị chấn động toàn thân, cảm giác vô cùng đau nhức, nhưng không dám chậm lại nửa bước.
Vù vù!
Trong màn khói tỏa bụi bay mù mịt, chợt nghe một tiếng gió rít âm trầm truyền đến.
Mã đại ca vội ném mạnh Tiểu Cương về phía trước, khiến hắn la lên oai oái.
Gã lập tức xoay lại thân mình, rút ra hai thanh chiến phủ, điên cuồng chém tới tấp.
Đinh đinh đang đang!
Mỗi lưỡi búa bổ xuống, Mã đại ca cảm giác va phải một vật vô cùng cứng rắn.
Gã không ngừng bị đánh bật ngược trở lại, hai bàn tay cũng trở nên tê rần.
Nương theo lực đạo lùi về sau, gã cất đi chiến phủ rồi nắm lấy Tiểu Cương, tiếp tục bỏ chạy.
“Phích lịch châu không có chút tác dụng nào sao?” Mã đại ca khẽ lầm bầm.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn mà gã đánh rơi, chỉ thấy một cái bóng đen dài ngoằng đang cuộn mình dữ dội.
Âm thanh rít gào điên cuồng truyền đến, tưởng như một trận gió lốc ầm ầm quét ngang qua.
Mã đại ca không dám ngoái đầu nhìn lại, chỉ biết có chạy và chạy.
Hang động quanh co gấp khúc, thỉnh thoảng xuất hiện ba, bốn lối rẽ, nếu không để lại ám hiệu từ trước, chắc chắn không biết nên chạy đường nào.
Nhưng cũng nhờ vậy, tốc độ của thứ to xác kia cũng bị chậm đi đôi chút, tạm thời không đuổi kịp.
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, Mã đại ca lúc này đã tổn hao không ít tinh lực.
Nhưng cửa hang thì vẫn còn ở khá xa, trong khi tiếng rít gào vẫn cứ bám riết không buông, hơi nóng cũng bắt đầu phả vào đằng sau gáy.
“Mẹ kiếp! Chó má! Khốn nạn…” Mã đại ca vừa chạy vừa chửi, máu lẫn nước miếng văng tung tóe khắp nơi.
Nếu không dắt theo Tiểu Cương, tuy gã chưa chắc có thể thoát đi, nhưng sẽ bớt vướng víu tay chân hơn rất nhiều.
Ít ra thì khi đó, gã cũng có thể thi triển được huyết độn thuật.
Cứ chạy mãi như thế này, sợ là chưa ra tới cửa động, đã bị thứ kia xé ra làm trăm mảnh.
“Con bà nó, Tiểu Cương!” Mã đại ca tru tréo từng tiếng qua kẽ răng.
“Đừng sợ, ta nhất định không bỏ rơi ngươi.”
…
Năm đó, Mã đại ca trong một lần đi thu phí bảo kê, tình cờ nhìn thấy Tiểu Cương nằm co ro ở góc đường.
Dưới màn mưa tuyết lạnh lẽo, hắn chỉ mặc một tấm áo manh rách rưới, thân thể gầy gò đông cứng như đá, gần như đã chết.
Là một kẻ cả đời chỉ biết chém giết, máu tanh nhuộm đẫm hai bàn tay, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Cương, Mã đại ca lại động lòng trắc ẩn.
Bởi vì, gã từng có một tiểu đệ đệ trông giống như vậy.
Cho đến tận lúc này, Mã đại ca vẫn không quên được, đêm mùa đông năm ấy.
Trong một ngôi miếu hoang đổ nát, bên cạnh đốm lửa chỉ còn lại tàn tro nguội lạnh, hai huynh đệ gã ôm nhau để sưởi ấm.
Đã ba bốn ngày liền hai huynh đệ không có gì ăn, gió thì vẫn lùa rét căm như cắt da cắt thịt, khiến cơn đói càng thêm cồn cào.
Đến ngày thứ năm, đệ đệ gã bắt đầu lên cơn sốt cao, cơ thể nóng hổi như hòn than.
Không có tiền, chẳng thể mời đại phu về chữa trị cho đệ đệ được.
Mã đại ca vô cùng tuyệt vọng, chỉ biết ôm đệ đệ vào lòng an ủi.
Bụng thì đói meo, trời thì lạnh buốt, gã cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi gã tỉnh lại, tuyết cũng đã ngừng rơi, nhường chỗ cho bầu trời trong lành của mùa xuân.
Không khí có phần ấm áp hơn, nhưng nỗi tuyệt vọng của Mã đại ca lại dâng lên đến tận cùng.
Đệ đệ gã không còn nữa, cơ thể đã trở nên lạnh ngắt, lạnh hơn cả màn mưa tuyết của những ngày cuối đông trước đó…
Trông thấy Tiểu Cương, Mã đại ca lại nhớ tới đệ đệ của mình.
Gã liền nhặt hắn về, không chỉ lo cơm ăn áo mặc đầy đủ, còn dạy hắn cách tu luyện.
Có điều là, Tiểu Cương tư chất kém cỏi, đầu óc cũng không được nhanh nhạy, lại thêm cách dạy tùy ý qua loa của Mã đại ca, nên hắn đã gần ba mươi tuổi mà tu vi vẫn dừng bước ở trúc cơ sơ kỳ.
Nhưng bù lại, Tiểu Cương luôn tỏ ra rất hiếu thuận, nghe lời gã răm rắp mà không hề đắn đo suy nghĩ.
Điểm này khiến cho Mã đại ca rất hài lòng, dần dần cũng xem Tiểu Cương như một đệ đệ khác của mình.
…
Xoèn xoẹt!
Chợt có hai vệt hàn quang từ sau lướt tới, Mã đại ca hất Tiểu Cương lên cao, thân hình nương theo vách đá, nghiêng người lách sang bên.
Mặc dù đã tránh được chỗ yếu hại, nhưng vai gã vẫn bị chém trúng, máu chảy đầm đìa ướt cả áo.
Gã nghiến răng, bàn chân đạp mạnh một cái, chộp lấy Tiểu Cương rồi lao đi vun vút như tên bắn.
“Mã đại ca.” Tiểu Cương hơi choáng váng sau cú ném, khẽ lắc lắc đầu, sau đó rụt rè hỏi.
“Đại ca vẫn ổn đấy chứ?”
Mã đại ca không đáp.
Gã bị thương không nhẹ, linh lực đang tiêu hao như lũ cuốn, trong khi tinh thần phải tập trung vào những ám hiệu đã để lại trên đường đi, nên lúc này chẳng có tâm trí đâu để nói chuyện.
Nghe thấy tiếng rít vù vù truyền tới, Mã đại ca vung tay áo lên, lấy ra một nắm đan dược ném vào trong miệng.
Dược lực điên cuồng khuếch tán, khiến cho kinh mạch gã căng phồng ra như muốn nổ tung.
Mã đại ca gầm lên một tiếng đau đớn, nhưng cảm giác linh lực toàn thân vô cùng dồi dào.
Gã cắn mạnh vào đầu lưỡi, không tiếc thiêu đốt tinh huyết để thi triển bí pháp, khiến cho tốc độ càng bạo tăng.
Tiểu Cương bị Mã đại ca kéo đi, chẳng còn biết gì ngoài tiếng gió thổi phần phật bên tai.
Tu vi của hắn quá thấp, chưa đủ để thích nghi với tốc độ như thế này, đầu óc cũng trở nên quay cuồng.
Nhưng qua khoảng thời gian một tuần trà, cước bộ Mã đại ca bắt đầu chậm dần, âm thanh rít gào từ phía sau cũng rõ ràng trở lại.
Gã điên cuồng phục dụng đan dược, cộng thêm thiêu đốt tinh huyết, lực bộc phát nhất thời tuy lớn, có điều không thể kéo dài quá lâu.
Lúc này, Tiểu Cương mới có thể hít thở bình thường như trước.
Hắn nhìn bóng lưng to lớn của Mã đại ca, nhìn vết thương sâu hoắm trên bả vai vẫn còn chưa khô, ánh mắt chứa đầy nỗi bi ai.
…
Khi còn rất nhỏ, Tiểu Cương vốn là con trai độc nhất trong một gia đình nông dân nghèo, cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm, sống được ngày nào hay ngày đó.
Mẹ hắn cày ruộng thuê cho nhà một địa chủ trong thôn, tiền công mỗi tháng chỉ là vài đồng bạc, chẳng đủ để mua gạo nấu cháo ăn, phải vay mượn láng giềng mà không biết bao giờ mới trả hết.
Còn cha hắn thì lại là một con sâu rượu, tối ngày chè chén say xỉn rồi đập phá đồ đạc trong nhà, đánh chửi mẹ con hắn.
Chút tiền ít ỏi mẹ hắn kiếm được, đa phần đều bị y lấy mua rượu uống.
Lúc hắn năm tuổi, cha hắn không có tiền mua rượu, lục lọi hết ngóc ngách trong nhà cũng không moi ra được một cắc nào.
Y muốn bán hắn, nhưng bị mẹ hắn ngăn cản, trong lúc tức giận đã đánh chết mẹ hắn.
Nhìn cha nắm lấy tóc mẹ đập vào vách tường, nhìn bàn tay mẹ buông thõng xuống hai vai, hắn đã rất sợ.
Hắn chẳng thể làm gì để cứu mẹ, chỉ có thể chạy trốn khỏi ngôi nhà ấy.
Hắn gõ cửa từng nhà để cầu cứu, nhưng giữa mùa đông giá lạnh, ai nấy đều chỉ muốn yên ấm bên bếp than hồng của mình.
Những ánh mắt thờ ơ, những câu chửi mắng xua đuổi, là tất cả những gì hắn nhận lại được.
Tuyết rơi trắng xóa, nước mắt còn chưa kịp rơi xuống đã đông lại thành băng, nóng hổi, buốt giá trong đôi mắt đỏ hoe.
Hắn cứ thế đi, đi mãi, không biết sẽ về đâu.
Cho đến khi không nhấc nổi bàn chân nhỏ bé ra khỏi lớp tuyết được nữa, hắn đổ gục xuống, chìm dần vào hôn mê.
…
Nếu không có Mã đại ca, Tiểu Cương không biết mình đã chết từ khi nào rồi.
Nhưng hắn chưa làm được việc gì để báo đáp Mã đại ca, trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy.
“Mã đại ca!” Tiểu Cương hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh nói: “Hay là, Mã đại ca cứ chạy trước đi, để đệ giữ chân nó.”
“Câm miệng!” Mã đại ca không nói được nhiều, chỉ quát lên hai tiếng rồi tiếp tục chạy.
Gã cười nhạt, thầm nghĩ: “Thằng ngốc này, ngươi có thể giữ chân nó được bao lâu chứ?”
Hai mắt gã đỏ ngầu, hơi thở đứt quãng.
Gã cảm giác như có hàng vạn thanh hỏa đao, đang nướng từng đoạn kinh mạch trong cơ thể.
Không chỉ vậy, kim đan của gã cũng có dấu hiệu bất ổn, xuất hiện một vết nứt.
Soạt!
Bàn chân Mã đại ca bỗng trượt khỏi vách động.
Phía trước là một tảng đá nhọn hoắc, gã xoay người đẩy Tiểu Cương ra ngoài, tự mình bị cắt một mảng lớn ở bên hông.
Thân hình gã nghiêng nghiêng rơi xuống, cày một đường rãnh dài trên mặt đất.
“Mã đại ca!” Tiểu Cương cũng rơi xuống ở gần đó, nhưng chỉ bị xây xát nhẹ.
Hắn vội chạy tới đỡ lấy Mã đại ca, nước mắt giàn giụa.
Mã đại ca phun một ngụm máu tươi, lồm cồm bò dậy, thân hình vẹo hẳn sang một bên.
Gã rên một tiếng đau đớn, sau đó lại ngồi sụp xuống.
Bàn tay khua nhẹ, chỉ về nơi có ánh sáng màu trắng nhạt ở trước mặt, gã thều thào:
“Ngươi mau chạy trước đi, ta sắp không xong rồi.”
“Không được!” Tiểu Cương lắc