Lục Ma

Huyết Lưu Xà Động


trước sau



Lòng sông sâu thẳm.
Bên trong một hang động tối mịt, bàn tay giơ lên ngay trước mắt cũng không thể nhìn thấy.
Thần thức tỏa ra, chẳng khác nào là ném đá xuống biển.

Tiêu hao cực lớn, nhưng chỉ lờ mờ cảm nhận được không gian trong phạm vi một trượng.
Đi vào nơi này, tưởng như rơi vào một cái hũ, lúc nào cũng bị bao vây bởi một tầng vách ngăn.

Phía trước không rõ là gì, phía sau không chắc có còn là con đường mình đã đi, chỉ biết bên cạnh là vách đá vô cùng cứng rắn.
Chốc chốc, lại có một luồng gió ồ ạt thổi qua.

Ngưng một chút.

Sau đó lại đổi chiều.

Nghe tiếng gió, trong đầu chợt nghĩ đến từng đợt sóng thủy triều, cứ dâng lên rồi hạ xuống, liên miên bất tận.
Không khí của nơi đây cũng không bình thường, dắt theo một mùi hương kỳ lạ, nồng đến mức ngạt thở.

Tuy nhiên, nếu có thể pha loãng thứ này, cảm giác sẽ trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Đột nhiên, gió bỗng ngừng thổi, nhưng không theo quy luật trước đó.

Trong sự yên tĩnh bất ngờ được tạo ra, chợt có vài tiếng bước chân xào xạc vang lên rất khẽ, sau đó thì im bặt.
Không có ánh sáng, cũng không có bất kỳ âm thanh nào, tất cả chỉ còn lại một sự tịch mịch đến đáng sợ.
Thình thịch! Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch!
“Bình tĩnh!” Tại nơi từng có tiếng bước chân truyền đến, một giọng nói thỏ thẻ như muỗi kêu vang lên.
“Vâng, Mã đại ca!” Nói là vậy, nhưng nhịp tim của người này chỉ tăng chứ không giảm.
Chợt có chút ánh sáng màu xanh lục lóe lên, soi ra hai bóng người đang tựa sát vào vách đá của hang động.

Một người có vóc dáng khôi ngô, lưng hùm vai gấu, cao to vạm vỡ.

Còn người phía sau thì có dáng người gầy gò, đi bên cạnh người kia càng thấy rõ sự khác biệt.
Đứng ở phía trước chính là Mã đại ca.

Thấy có ánh sáng phát ra từ sau lưng, gã vội giục:
“Tiểu Cương, đừng thắp đèn!”
Nhiệm vụ thám thính lần này khá nguy hiểm, ngay cả thở mạnh gã cũng không dám, bước chân luôn phải chậm chạp theo tiếng gió, vậy mà tên nhóc này lại lấy đèn ra soi sáng, thật là ngu hết chỗ nói.
“Không không…” Tiểu Cương lắp bắp.

“Không phải… đệ.”
“Bớt nói nhảm, mau tắt đèn đi.” Ở đây chỉ có hai người, không phải hắn thì còn ai.
Mã đại ca càng nghĩ càng bực mình.

Chuyến đi này khá nguy hiểm, cần phải cẩn trọng từng li từng tí một, nên gã không muốn Tiểu Cương đi cùng.

Thế nhưng, hắn cứ nhất quyết đòi đi theo, cũng không biết xin xỏ kiểu gì mà đoàn trưởng lại chấp thuận việc này.
“Mã đại… Mã đại ca… ma…” Tiểu Cương nấc lên từng tiếng trong cổ họng.

Hắn dựa lưng vào người Mã đại ca, toàn thân run lẩy bẩy, phía trên bắp đùi vừa ướt át vừa nóng hổi.
“Cái tên đần độn này, nói nhỏ tiếng thôi!” Mã đại ca quay phắt người lại, quên hết cả việc phải giữ im lặng, mắng tên sư đệ ngu ngốc một trận cho hả dạ.

“Còn không mau tắt đèn!”
Nhưng lúc này, gã mới chợt phát hiện ra rằng, đệ đệ của mình không nói dối.

Trước mắt gã, lơ lửng giữa khoảng không đen kịt, là hai ngọn lửa lập lòe màu xanh lục, to hơn cả cái đầu của Tiểu Cương.
Ngọn lửa chậm rãi, từ tốn tiến về phía hai người Mã đại ca, mờ mờ ảo ảo như lửa ma trơi.

Chúng càng đến gần, gió càng thổi mạnh hơn trước, mùi vị kỳ lạ trong không khí cũng nồng nặc gấp bội phần.
“Nó… nó là… nó.” Mã đại ca kêu lên, tay chân dường muốn mềm nhũn ra như bún.
Dù thứ đó còn cách xa hơn trăm trượng, nhưng gã vẫn cảm nhận được một luồng áp lực cường đại đè nặng trên người.

Là tu sĩ kết đan sơ kỳ, có thể ép gã đến mức này, lực lượng của thứ đó ít nhất cũng tương đương kết đan đại viên mãn, thậm chí là nguyên anh.

“Mã… Mã đại ca.” Tiểu Cương mếu máo nói.

“Đệ… đệ sợ!”
“Có ta ở đây, đừng sợ!”
Mã đại ca cắn vào đầu lưỡi, khóe môi chảy ra một vệt máu tươi.

Cơn đau khiến gã tỉnh táo trở lại, ánh mắt trở nên ác liệt như dã thú.

Gã hít sâu một hơi, đặt bàn tay thô to lên vai Tiểu Cương, trầm giọng nói:
“Khi nào ta bảo chạy thì chạy.”
“Nhưng mà đệ…”
Tiểu Cương hai chân lúc này cứng ngắc, nhấc lên còn không nổi nói gì đến việc bỏ chạy.

Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị Mã đại ca kéo mạnh cổ tay, chạy như bay về phía trước.
Khi đến gần hai đoàn lục hỏa, Mã đại ca chợt lướt người sát vào vách đá, ném ra mười hạt châu màu tím đen.

Chúng được gọi là phích lịch châu, mỗi viên tương đương một trúc cơ hậu kỳ tự bạo, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Tiếng nổ đùng đùng liên tiếp vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, đất đá hai bên không ngừng đổ xuống.

Mã đại ca cũng bị chấn động toàn thân, cảm giác vô cùng đau nhức, nhưng không dám chậm lại nửa bước.
Vù vù!
Trong màn khói tỏa bụi bay mù mịt, chợt nghe một tiếng gió rít âm trầm truyền đến.

Mã đại ca vội ném mạnh Tiểu Cương về phía trước, khiến hắn la lên oai oái.

Gã lập tức xoay lại thân mình, rút ra hai thanh chiến phủ, điên cuồng chém tới tấp.
Đinh đinh đang đang!
Mỗi lưỡi búa bổ xuống, Mã đại ca cảm giác va phải một vật vô cùng cứng rắn.

Gã không ngừng bị đánh bật ngược trở lại, hai bàn tay cũng trở nên tê rần.

Nương theo lực đạo lùi về sau, gã cất đi chiến phủ rồi nắm lấy Tiểu Cương, tiếp tục bỏ chạy.
“Phích lịch châu không có chút tác dụng nào sao?” Mã đại ca khẽ lầm bầm.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn mà gã đánh rơi, chỉ thấy một cái bóng đen dài ngoằng đang cuộn mình dữ dội.

Âm thanh rít gào điên cuồng truyền đến, tưởng như một trận gió lốc ầm ầm quét ngang qua.
Mã đại ca không dám ngoái đầu nhìn lại, chỉ biết có chạy và chạy.

Hang động quanh co gấp khúc, thỉnh thoảng xuất hiện ba, bốn lối rẽ, nếu không để lại ám hiệu từ trước, chắc chắn không biết nên chạy đường nào.

Nhưng cũng nhờ vậy, tốc độ của thứ to xác kia cũng bị chậm đi đôi chút, tạm thời không đuổi kịp.
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, Mã đại ca lúc này đã tổn hao không ít tinh lực.

Nhưng cửa hang thì vẫn còn ở khá xa, trong khi tiếng rít gào vẫn cứ bám riết không buông, hơi nóng cũng bắt đầu phả vào đằng sau gáy.
“Mẹ kiếp! Chó má! Khốn nạn…” Mã đại ca vừa chạy vừa chửi, máu lẫn nước miếng văng tung tóe khắp nơi.
Nếu không dắt theo Tiểu Cương, tuy gã chưa chắc có thể thoát đi, nhưng sẽ bớt vướng víu tay chân hơn rất nhiều.

Ít ra thì khi đó, gã cũng có thể thi triển được huyết độn thuật.

Cứ chạy mãi như thế này, sợ là chưa ra tới cửa động, đã bị thứ kia xé ra làm trăm mảnh.
“Con bà nó, Tiểu Cương!” Mã đại ca tru tréo từng tiếng qua kẽ răng.

“Đừng sợ, ta nhất định không bỏ rơi ngươi.”

Năm đó, Mã đại ca trong một lần đi thu phí bảo kê, tình cờ nhìn thấy Tiểu Cương nằm co ro ở góc đường.

Dưới màn mưa tuyết lạnh lẽo, hắn chỉ mặc một tấm áo manh rách rưới, thân thể gầy gò đông cứng như đá, gần như đã chết.
Là một kẻ cả đời chỉ biết chém giết, máu tanh nhuộm đẫm hai bàn tay, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Cương, Mã đại ca lại động lòng trắc ẩn.

Bởi vì, gã từng có một tiểu đệ đệ trông giống như vậy.
Cho đến tận lúc này, Mã đại ca vẫn không quên được, đêm mùa đông năm ấy.

Trong một ngôi miếu hoang đổ nát, bên cạnh đốm lửa chỉ còn lại tàn tro nguội lạnh, hai huynh đệ gã ôm nhau để sưởi ấm.
Đã ba bốn ngày liền hai huynh đệ không có gì ăn, gió thì vẫn lùa rét căm như cắt da cắt thịt, khiến cơn đói càng thêm cồn cào.

Đến ngày thứ năm, đệ đệ gã bắt đầu lên cơn sốt cao, cơ thể nóng hổi như hòn than.
Không có tiền, chẳng thể mời đại phu về chữa trị cho đệ đệ được.

Mã đại ca vô cùng tuyệt vọng, chỉ biết ôm đệ đệ vào lòng an ủi.

Bụng thì đói meo, trời thì lạnh buốt, gã cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi gã tỉnh lại, tuyết cũng đã ngừng rơi, nhường chỗ cho bầu trời trong lành của mùa xuân.

Không khí có phần ấm áp hơn, nhưng nỗi tuyệt vọng của Mã đại ca lại dâng lên đến tận cùng.
Đệ đệ gã không còn nữa, cơ thể đã trở nên lạnh ngắt, lạnh hơn cả màn mưa tuyết của những ngày cuối đông trước đó…
Trông thấy Tiểu Cương, Mã đại ca lại nhớ tới đệ đệ của mình.

Gã liền nhặt hắn về, không chỉ lo cơm ăn áo mặc đầy đủ, còn dạy hắn cách tu luyện.
Có điều là, Tiểu Cương tư chất kém cỏi, đầu óc cũng không được nhanh nhạy, lại thêm cách dạy tùy ý qua loa của Mã đại ca, nên hắn đã gần ba mươi tuổi mà tu vi vẫn dừng bước ở trúc cơ sơ kỳ.
Nhưng bù lại, Tiểu Cương luôn tỏ ra rất hiếu thuận, nghe lời gã răm rắp mà không hề đắn đo suy nghĩ.

Điểm này khiến cho Mã đại ca rất hài lòng, dần dần cũng xem Tiểu Cương như một đệ đệ khác của mình.

Xoèn xoẹt!
Chợt có hai vệt hàn quang từ sau lướt tới, Mã đại ca hất Tiểu Cương lên cao, thân hình nương theo vách đá, nghiêng người lách sang bên.

Mặc dù đã tránh được chỗ yếu hại, nhưng vai gã vẫn bị chém trúng, máu chảy đầm đìa ướt cả áo.

Gã nghiến răng, bàn chân đạp mạnh một cái, chộp lấy Tiểu Cương rồi lao đi vun vút như tên bắn.
“Mã đại ca.” Tiểu Cương hơi choáng váng sau cú ném, khẽ lắc lắc đầu, sau đó rụt rè hỏi.

“Đại ca vẫn ổn đấy chứ?”
Mã đại ca không đáp.

Gã bị thương không nhẹ, linh lực đang tiêu hao như lũ cuốn, trong khi tinh thần phải tập trung vào những ám hiệu đã để lại trên đường đi, nên lúc này chẳng có tâm trí đâu để nói chuyện.
Nghe thấy tiếng rít vù vù truyền tới, Mã đại ca vung tay áo lên, lấy ra một nắm đan dược ném vào trong miệng.

Dược lực điên cuồng khuếch tán, khiến cho kinh mạch gã căng phồng ra như muốn nổ tung.
Mã đại ca gầm lên một tiếng đau đớn, nhưng cảm giác linh lực toàn thân vô cùng dồi dào.

Gã cắn mạnh vào đầu lưỡi, không tiếc thiêu đốt tinh huyết để thi triển bí pháp, khiến cho tốc độ càng bạo tăng.
Tiểu Cương bị Mã đại ca kéo đi, chẳng còn biết gì ngoài tiếng gió thổi phần phật bên tai.

Tu vi của hắn quá thấp, chưa đủ để thích nghi với tốc độ như thế này, đầu óc cũng trở nên quay cuồng.
Nhưng qua khoảng thời gian một tuần trà, cước bộ Mã đại ca bắt đầu chậm dần, âm thanh rít gào từ phía sau cũng rõ ràng trở lại.

Gã điên cuồng phục dụng đan dược, cộng thêm thiêu đốt tinh huyết, lực bộc phát nhất thời tuy lớn, có điều không thể kéo dài quá lâu.
Lúc này, Tiểu Cương mới có thể hít thở bình thường như trước.

Hắn nhìn bóng lưng to lớn của Mã đại ca, nhìn vết thương sâu hoắm trên bả vai vẫn còn chưa khô, ánh mắt chứa đầy nỗi bi ai.

Khi còn rất nhỏ, Tiểu Cương vốn là con trai độc nhất trong một gia đình nông dân nghèo, cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm, sống được ngày nào hay ngày đó.
Mẹ hắn cày ruộng thuê cho nhà một địa chủ trong thôn, tiền công mỗi tháng chỉ là vài đồng bạc, chẳng đủ để mua gạo nấu cháo ăn, phải vay mượn láng giềng mà không biết bao giờ mới trả hết.
Còn cha hắn thì lại là một con sâu rượu, tối ngày chè chén say xỉn rồi đập phá đồ đạc trong nhà, đánh chửi mẹ con hắn.

Chút tiền ít ỏi mẹ hắn kiếm được, đa phần đều bị y lấy mua rượu uống.
Lúc hắn năm tuổi, cha hắn không có tiền mua rượu, lục lọi hết ngóc ngách trong nhà cũng không moi ra được một cắc nào.

Y muốn bán hắn, nhưng bị mẹ hắn ngăn cản, trong lúc tức giận đã đánh chết mẹ hắn.
Nhìn cha nắm lấy tóc mẹ đập vào vách tường, nhìn bàn tay mẹ buông thõng xuống hai vai, hắn đã rất sợ.

Hắn chẳng thể làm gì để cứu mẹ, chỉ có thể chạy trốn khỏi ngôi nhà ấy.

Hắn gõ cửa từng nhà để cầu cứu, nhưng giữa mùa đông giá lạnh, ai nấy đều chỉ muốn yên ấm bên bếp than hồng của mình.

Những ánh mắt thờ ơ, những câu chửi mắng xua đuổi, là tất cả những gì hắn nhận lại được.
Tuyết rơi trắng xóa, nước mắt còn chưa kịp rơi xuống đã đông lại thành băng, nóng hổi, buốt giá trong đôi mắt đỏ hoe.

Hắn cứ thế đi, đi mãi, không biết sẽ về đâu.

Cho đến khi không nhấc nổi bàn chân nhỏ bé ra khỏi lớp tuyết được nữa, hắn đổ gục xuống, chìm dần vào hôn mê.

Nếu không có Mã đại ca, Tiểu Cương không biết mình đã chết từ khi nào rồi.

Nhưng hắn chưa làm được việc gì để báo đáp Mã đại ca, trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy.
“Mã đại ca!” Tiểu Cương hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh nói: “Hay là, Mã đại ca cứ chạy trước đi, để đệ giữ chân nó.”
“Câm miệng!” Mã đại ca không nói được nhiều, chỉ quát lên hai tiếng rồi tiếp tục chạy.

Gã cười nhạt, thầm nghĩ: “Thằng ngốc này, ngươi có thể giữ chân nó được bao lâu chứ?”
Hai mắt gã đỏ ngầu, hơi thở đứt quãng.

Gã cảm giác như có hàng vạn thanh hỏa đao, đang nướng từng đoạn kinh mạch trong cơ thể.

Không chỉ vậy, kim đan của gã cũng có dấu hiệu bất ổn, xuất hiện một vết nứt.
Soạt!
Bàn chân Mã đại ca bỗng trượt khỏi vách động.
Phía trước là một tảng đá nhọn hoắc, gã xoay người đẩy Tiểu Cương ra ngoài, tự mình bị cắt một mảng lớn ở bên hông.

Thân hình gã nghiêng nghiêng rơi xuống, cày một đường rãnh dài trên mặt đất.
“Mã đại ca!” Tiểu Cương cũng rơi xuống ở gần đó, nhưng chỉ bị xây xát nhẹ.

Hắn vội chạy tới đỡ lấy Mã đại ca, nước mắt giàn giụa.
Mã đại ca phun một ngụm máu tươi, lồm cồm bò dậy, thân hình vẹo hẳn sang một bên.

Gã rên một tiếng đau đớn, sau đó lại ngồi sụp xuống.

Bàn tay khua nhẹ, chỉ về nơi có ánh sáng màu trắng nhạt ở trước mặt, gã thều thào:
“Ngươi mau chạy trước đi, ta sắp không xong rồi.”
“Không được!” Tiểu Cương lắc

đầu nói.

“Muốn đi thì cùng đi.”
“Không ngờ, ngươi cũng dám cãi lại lời ta.” Mã đại ca gương mặt tái nhợt, vừa cười vừa ho ra một búng máu, nhìn Tiểu Cương nói: “Thôi được rồi, đỡ ta dậy.”
“Ừm!” Tiểu Cương gật đầu, vòng cánh tay to lớn của Mã đại ca qua vai, nâng cơ thể đồ sộ của gã từ từ đứng lên, tập tễnh đi về phía cửa hang.
“Tiểu Cương.” Mã đại ca bỗng lên tiếng.
“Có chuyện gì vậy, Mã đại ca?”
“Gọi ta một tiếng đại ca đi.”
Nghe thấy thế, đôi vai gầy của Tiểu Cương chợt run lên.

Bỏ đi một chữ Mã ở đằng trước, nhưng ý nghĩa lại khác nhau rất nhiều.

Gọi một tiếng đại ca, chẳng khác nào xem nhau như huynh đệ cùng một nhà.
“Sao?” Thấy Tiểu Cương im lặng, Mã đại ca lại hỏi: “Thấy ta sắp chết nên chê à?”
“Không!” Tiểu Cương vừa khóc vừa cười đáp.

“Đại ca không thể chết được.”
“Đại ca!”
“Hảo đệ đệ!”
“Đại ca!” Tiểu Cương vui sướng gọi thêm lần nữa.

Hắn đã muốn gọi như thế này từ rất lâu rồi.
“Đệ đệ!” Mã đại ca cũng cười lên đầy sảng khoái.
“Đại ca!”

Trước những tia sáng soi rọi từ cửa động, hai bóng người trải dài, nhấp nhô trên mặt đất.

Mã đại ca cùng Tiểu Cương vừa đi vừa gọi nhau, âm thanh dội vào vách đá rồi vang vọng trở lại.

Dường như, không ai nhớ đến việc đang phải chạy trốn khỏi một thứ vô cùng đáng sợ.
Ầm! Ầm!
Phía sau lưng Mã đại ca, hai đoàn lục hỏa lại xuất hiện.

Lúc này, đã có thể nhìn ra thứ đó chính là hai con mắt, trên một cái đầu rắn khổng lồ.
Trông thấy hai bóng người ở phía trước, con đại mãng chậm lại tốc độ, từ tốn thu hẹp dần khoảng cách.

Nó đang chờ đợi, khoảnh khắc con mồi ở trong tầm tấn công, sẽ bộc phát ra tốc độ lớn nhất.
Cái lưỡi như hai sợi roi da dính liền với nhau, không ngừng thò ra thụt vào.

Thân hình to lớn lắc lư, trườn đi trên mặt đất, tạo thành những âm thanh xèn xẹt.
“Đại ca, nó tới rồi.” Tiểu Cương nói, mặc dù vẫn còn run rẩy, nhưng so với thường ngày thì đã là bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Đệ chạy được thì chạy đi.

“ Mã đại ca đáp.

“Ta không còn sức để chạy nữa.”
“Huynh đệ như tay liền chân, sống cùng sống, chết cùng chết.” Tiểu Cương hít sâu một hơi, kiên quyết nói.

“Đại ca, đệ ở lại đây với đại ca.”
“Hảo đệ đệ!” Mã đại ca cười lớn, vỗ nhẹ lên vai Tiểu Cương.

“Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ lại làm huynh đệ tốt với đệ.”
“Nhất định như vậy.” Tiểu Cương cũng cười nói.

“Kiếp này quá ngắn, hi vọng kiếp sau, chúng ta có thể làm huynh đệ của nhau lâu hơn.”
Trong khi hai người vui vẻ nói chuyện, con đại mãng đã tiến tới rất gần, khoảng cách chỉ là hơn mười trượng.

Nó chầm chậm nâng cái đầu lên cao, chuẩn bị phóng thân hình đồ sộ của mình về phía trước.
Mã đại ca liếc nhìn ra sau, đột nhiên bấu chặt bả vai Tiểu Cương.

Gã thật sự xem tên ngốc này như đệ đệ, không thể để hắn chết ở nơi này được.
“Hảo đệ đệ, ngươi nhất định…”
Mã đại ca muốn đem chút sức lực còn sót lại trong người, ném Tiểu Cương ra khỏi cửa động rồi tự bạo.

Ít nhất thì gã cũng có thể khiến cho con đại mãng kia bị thương, tranh thủ cho hắn chút thời gian để chạy trốn.
Nhưng ba tiếng “phải sống tốt” còn chưa kịp nói, Mã đại ca bỗng cảm thấy cơ thể đột nhiên bay lên khỏi mặt đất.
“Đại ca!”
Tiểu Cương chộp lấy cổ tay Mã đại ca, nghiêng người thoát khỏi cánh tay to lớn đang choàng qua cổ mình.

Hắn hạ thấp trọng tâm, tay còn lại nắm vào thắt lưng Mã đại ca rồi nâng lên cao quá đầu.
“Tiểu Cương, ngươi…” Mã đại ca trừng lớn mắt, giận dữ quát.

“Ngươi muốn làm gì?”
Gã chợt giật mình, cảm thấy khí tức trên người Tiểu Cương tỏa ra không giống bình thường, tu vi đã tăng đến trúc cơ hậu kỳ.
“Phần linh đan? Sao ngươi lại có thứ này?”
Đó là đan dược thiêu đốt toàn bộ linh khí trong cơ thể, khiến cho tu vi bạo tăng trong thời gian ngắn.

Nhưng sau khi hết tác dụng, người uống phần linh đan cũng sẽ trở thành đồ bỏ đi.

Cho nên, chỉ có kẻ muốn chết mới dám dùng.
“Tiểu Cương ngươi điên rồi, mau thả ta xuống!” Mã đại ca điên cuồng giãy giụa.

Có điều gã đang bị thương rất nặng, tu vi vận dụng được sợ là chưa đến một thành, chỉ có thể mặc cho Tiểu Cương muốn làm gì thì làm.
“Mau thả ta xuống! Ngươi là tên khốn đần độn, đầu óc chứa toàn bã đậu, ngu hơn cả con lợn, sao ta có thể coi ngươi là huynh đệ được chứ.”
Tiểu Cương ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Mã đại ca.

Mặc dù vẫn luôn bị chửi mắng vậy, nhưng hắn hiểu rất rõ, là đại ca không quen nói những lời lẽ nhẹ nhàng, chứ không phải không thương yêu hắn.

Trước kia, mỗi khi hắn làm sai điều gì, mỗi khi quát mắng hắn xong, Mã đại ca đều tìm đến một nơi vắng vẻ, ngồi uống rượu một mình.

Cho dù kém thông minh hơn người khác, nhưng hắn cũng không ngu đến mức, không nhận ra được điều này có ý nghĩa gì.
“Từ trước đến nay, lúc nào cũng là đại ca che chở, bảo vệ cho đệ.

Lần này, để đệ bảo vệ đại ca một lần đi.”
“Tiểu Cương, ngươi nói nhảm cái gì vậy?”
“Đại ca, bảo trọng!” Tiểu Cương chợt vận sức, ném Mã đại ca về phía cửa hang.
Bịch! Bịch!
Rơi xuống bên cạnh Mã đại ca, còn có một chiếc túi trữ vật.

Tiểu Cương không có gì quý giá, những thứ hắn có được phần lớn cũng là Mã đại ca cho.

Hắn chỉ đơn giản là muốn để lại thứ gì đó, hi vọng Mã đại ca không quên đi hắn.
“Tiểu Cương!” Mã đại ca nghiến răng, nén đau đứng dậy.

“Sao ngươi lại ngốc đến như vậy?”
Kể cả lúc tu vi mạnh mẽ nhất, gã cũng không địch lại con đại mãng xà này, chỉ có thể cắm đầu chạy trối chết.

Phần linh đan thì sao chứ, Tiểu Cương có thể giữa chân được nó trong bao lâu.

Chi bằng cứ để gã ở lại, tự bạo kim đan, chí ít vẫn có thể giữa lại mạng của một người.
Đúng lúc này, ở sau lưng Tiểu Cương, miệng rắn khổng lồ đã phóng tới, chớp mắt là sẽ nuốt trọn hắn vào trong.

Cảm giác cái chết đã đến rất gần, nhưng hắn không quan tâm.

Trong đầu hắn, chợt nhớ lại những thứ mà đoàn trưởng đã nói:
“Thăm dò xà huyệt, rất có thể sẽ làm kinh động đến con yêu thú này.

Khi đó, cần phải có một người hi sinh bản thân để giữ chân nó, giúp người còn lại có thể đem tin tức về.

Nếu cả hai đều vì bảo toàn tính mạng mà chạy trốn, thậm chí tính kế lẫn nhau, kết cục sẽ không ai có thể sống sót.”
Cánh tay vung lên, Tiểu Cương xé toạc chiếc áo đang mặc trên người.

Khắp thân hình gầy gò của hắn, quấn đầy những hạt châu màu tím đen, số lượng lên đến cả ngàn viên.
Đoàn trưởng đã đưa cho hắn rất nhiều phích lịch châu, hiển nhiên muốn hắn là người hi sinh.

Dù sao thì ở trong giáo phái, trong đoàn người tham gia nhiệm vụ lần này, hắn cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Nếu là người khác, hắn nhất định sẽ bỏ trốn.

Nhưng hi sinh vì Mã đại ca, hắn cam tâm tình nguyện.
Vù! Miệng rắn bỗng hiện ra ngay sau lưng Tiểu Cương, nhanh chóng khép lại.
“Tạm biệt!” Hắn mỉm cười nhìn Mã đại ca, hai mắt đỏ hoe, ngân ngấn lệ.

“Kiếp sau gặp…”
Ầm ầm ầm…
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, thân hình Tiểu Cương dần vặn vẹo, méo mó, vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh, bắn tung tóe khắp nơi.
Đất đá đổ xuống như thác lũ, khói bụi bốc lên mù mịt.

Mã đại ca nhoài người tới trước, nhưng bị dư âm của vụ nổ đẩy văng ra sau hơn mười trượng.
“Tiểu Cương!” Mã đại ca nhìn cửa hang đã bị bịt kín, đầu gối bỗng khuỵu xuống, nước mắt chảy dài trên gương mặt.

Trong cuộc đời, gã chỉ khóc có một lần, đó là khi đệ đệ chết vì rét.

Tuy nhiên lúc này, gã lại khóc thêm lần nữa.
Bộp! Bộp! Bộp!
Phía sau Mã đại ca, bất ngờ có tiếng vỗ tay vang lên, cùng với đó là một thanh âm đầy vẻ châm chọc:
“Tình cảm huynh đệ thắm thiết thế này, thật khiến người ta cảm động a.”
Người này khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, sau lưng là hình một con kim ưng uy mãnh, hai cánh tung bay, một chân duỗi thẳng xuống, đang trong tư thế vồ mồi.

Hắn đội lên mũ trùm che gần hết gương mặt, chỉ để lộ ra bờ môi mỏng như lưỡi dao.
Bên trong lớp áo choàng, hắn vận một bộ y phục màu đỏ sậm, ngực trái có hình mặt trời màu trắng.

Nếu quần áo của Mã đại ca còn nguyên vẹn, rất dễ dàng nhận ra là cùng một loại với người này.
“Lưu Hạ Ngưu!” Mã đại ca hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

“Ngươi đến đây làm gì?”
“Đến tính sổ nợ nần với ngươi.”
“Muốn giết ta?” Mã đại ca gằn giọng.

“Nếu để đoàn trưởng biết được, chắc chắn ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Ha ha ha! Ha ha ha!” Ngưu Hạ Lưu ngửa đầu cuồng tiếu.

“Ngươi yên tâm, đoàn trưởng đã biết việc này rồi.”
“Ngươi có ý gì?”
“Vẫn chưa hiểu sao?” Vừa nói, Lưu Hạ Ngưu vừa xuất ra một thanh tiểu kiếm, thân hình lướt nhanh tới trước.

“Chính lão sai khiến ta đến lấy mạng ngươi đấy!”
Hóa ra, nhiệm vụ thăm dò xà huyệt là một cái bẫy giăng sẵn, nhằm lấy mạng của hai huynh đệ Mã đại ca.

Nguyên nhân của việc này chỉ vì một tháng trước đó, gã đã vô tình đắc tội với một tên tiểu bối của đoàn trưởng.
Kiếm quang chớp nhoáng, Mã đại ca nguyên khí hao tổn trầm trọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi kiếm sắc bén lướt ngang qua cổ mình.

Đến tận lúc chết đi, gã vẫn không biết tại sao kết cục lại như vậy.

Gã chết không nhắm mắt, nhưng đáng tiếc hơn, đệ đệ của gã cũng hi sinh vô ích rồi.
Xoẹt một tiếng, Lưu Hạ Ngưu đáp thân hình xuống, trái tay vung vẩy tiểu kiếm, tay phải xách một chiếc đầu lâu.

Hắn cười nhạt, cất hai thứ đó vào trong người, phất bàn tay về phía thân hình đang nằm gục trên mặt đất.
Bắt lấy túi trữ vật của Mã đại ca trong tay, Lưu Hạ Ngưu bắt đầu lục lọi, tìm được một chiếc ngọc giản.

Hắn truyền thần thức vào trong ngọc giản, dò xét một lúc rồi khẽ gật đầu.
“Không tệ! Có thể vẽ được bản đồ xà động chi tiết như thế này, xem như ngươi chết cũng có ích.”
Nhưng vừa dứt lời, cơ thể Lưu Hạ Ngưu bỗng run lên.

Hắn đứng im như trời trồng, mũ choàng theo gió hất ngược ra sau, lộ ra gương mặt đầy vẻ kinh hãi.

Hai mắt hắn trợn ngược lên, như muốn nhìn vào lỗ máu ở giữa trán của mình.
Thân hình Lưu Hạ Ngưu đổ gục xuống, hiện ra sau lưng hắn là một người ăn mặc rách rưới, bên hông đeo một chiếc hồ lô bị nứt.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện