"Ngươi có tư cách biết sao?" Lạc Bắc Thần kéo Độc Tôn qua một bên, nhìn đến trung niên phía bên kia, lạnh lùng hỏi.
"Khương Thúc, cứu con!!" Tên Thái Tử càng giãy giụa thì càng cảm thấy đau, hắn sợ hãi hô lên.
Lạc Bắc Thần tay vung lên, tên thái tử bị quăng tới bên mái nhà Khương Lỗ đang đứng.
Phịch...
Phốc!
Hắn thân thể đập mạnh vào mái ngói, phun ra một ngụm máu, liền gục xuống ngất đi.
"Ngươi thật quá đáng!" Khương Lỗ đỡ lấy hắn lên, trầm giọng nhìn Lạc Bắc Thần quát.
"Đi thôi." Lạc Bắc Thần không quan tâm hắn, quay sang Độc Tôn nói, sau đó nàng dùng khinh công bay đi.
"Hừ!" Độc Tôn nhìn Khương Lỗ hừ lạnh một tiếng, chạy theo phía sau nàng.
Không qua một khắc thời gian, hai người đã trở về Lâm Luân Thị.
Lạc Bắc Thần tháo mặt nạ bạc cất đi, nàng đi đến bên bàn ngồi xuống, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy khi nãy giao cho Độc Tôn.
"Thuốc giải, làm theo là được."
"Được, đồ đệ ngày mai sẽ tiến hành ngay!" Độc Tôn cầm lấy tờ giấy, mắt lướt qua một lượt nói.
Độc Tôn sau khi rời đi, một hắc y nhân liền xuất hiện, hắn cung kính quỳ xuống, sau đó lấy từ trong vạt ra một tờ giấy dâng lên cho Lạc Bắc Thần, bẩm báo: "Chủ tử, thuộc hạ chỉ điều tra được bao nhiêu."
Lac Bắc Thần mở ra tờ giấy, mắt nhìn không chớp một cái đọc từng chữ một, con ngươi cũng từ đó trở nên thâm thúy sắc bén, bàn tay run run, đáy mắt không che giấu nổi đau lớn.
Vì sao?
Một khắc sau.
"Chủ tử." Hắc y nhân thấy nàng cảm xúc biến hóa, lập tức hô lên gọi tỉnh nàng.
Lạc Bắc Thần hồi thần, hít một hơi thật sâu, gấp lại tờ giấy bỏ vào vạt áo, lạnh lẽo phân phó: "Theo dõi Hoàng Thất, nếu có thời cơ châm ngòi thì cứ châm ngòi, diệt được cứ diệt, không cần hỏi ý kiến của ta!"
"Thuộc hạ đã rõ, còn đây là của chủ mẫu gửi cho người." Hắc y nhân cung kính nghe theo, sau đó lại đưa thêm một phong thư cho nàng.
Lạc Bắc Thần nghe xong, sắc mặt hòa hoãn, khóe môi câu lên, cầm lấy phong thư vuốt ve.
"Chủ tử, tên Thế Tử hơn một tháng trước đánh chủ ý lên ngài, mười ngày trước đã bị một nam một nữ diệt Tộc." Tên hắc y lại thông báo.
"Nga, quả nhiên, vừa rồi ta nghe hai chữ Thế Tử thì quen quen." Lạc Bắc Thần nhướng mày, trong lòng cảm kích biểu ca, biểu tỷ trừ bỏ một cái phiền phức cho nàng.
"Thuộc hạ cáo lui." Hắc y nhân không phiền nàng nghỉ ngơi nữa, mà lui ra biến mất ở cửa sổ.
Lạc Bắc Thần sau khi đọc xong lá thư Phong Vô Tâm gửi, mặt vui vẻ kích động vô cùng.
Ngồi nửa canh giờ vừa đọc vừa cười khúc khích, thật giống kẻ điên!
Đến canh tư, Lạc Bắc Thần không ngủ mà đi ra rừng trúc, nàng ngồi xếp bằng luyện nội công tâm pháp, nội lực nàng dù rất mạnh nhưng vẫn cần phải luyện tập, cố gắng không phụ kỳ vọng của mẫu thân, mà luyện tới tầng cao nhất.
Hôm sau, sáng sớm Độc Tôn ở phòng dược trong phủ, lấy ra rất nhiều loại thuốc quý, hắn đun hai mục dũng lớn, nấu lên đơn thuốc trong tờ giấy, sau khi sôi thì cho hai tên biến Thi Quỷ vào trong ngâm mình.
Lệnh Quân cùng Lâm Luân Lương Hạo ngồi trong mục dũng sôi ùng ục, khói bốc lên cuồn cuộn, nhưng sắc mặt hai người không lấy nổi một chút đau đớn.
Trên tờ giấy ghi là phải ngâm đủ chín chín tám mốt ngày đêm.
Trong khoảng thời gian chữa trị cho hai người họ, lão nhân cũng tỉnh lại, ông lão sau khi thấy Lạc Bắc Thần thì chấn động một trận, nhưng thật nhanh che giấu đi dưới đáy mắt.
Lạc Bắc Thần cũng thu vào tầm mắt phản ứng trong nháy mắt của lão nhân, nàng cũng đoán được là vì sao, nhưng nàng không muốn làm rõ, chỉ sợ tai mắt xung quanh.
Thoáng một cái đã qua nửa năm, Lâm Luân Thị thời gian này vô cùng bình yên, Lệnh Quân cùng Lâm Luân Lương Hạo sau khi tỉnh lại thì sợ hãi kêu khóc suốt mấy canh giờ mới bình ổn, sau đó họ lại xin Lạc Bắc Thần chỉ dạy, hai người không ngừng dốc sức, cố gắng rất nhiều, họ đây là muốn bản thân biến cường.
Lạc Bắc Thần cũng không keo kiệt mà đồng ý, nửa năm nàng cùng lúc dạy bốn người học tập...
Lâm Luân Tình Hân cũng được nàng chỉ điểm một chút ít, đối với thiên phú võ học của nữ tử này nàng vô cùng hài lòng.
Tiểu Nguyệt ngày càng tiến bộ rõ rệt, thân thủ cũng muốn theo kịp hai huynh đệ Lâm Luân, Lệnh Quân sau khi được Lạc Bắc Thần huấn luyện thì cũng có thể cùng Độc Tôn đánh mấy trăm chiêu, kiếm pháp cũng thuần thục hơn, nội công tăng lên không ít.
Lạc Bắc Thần dùng nửa năm để học Nhiếp Hồn Âm, cuối cùng cũng đã hoàn thành, Lâm Luân Tình Hân cùng nàng cầm tiêu hợp tấu mỗi ngày, bốn người kia thì múa kiếm theo điệu nhạc, sáu người ở rừng trúc hậu viện nửa năm không bước ra ngoài...
Nói đến Độc Tôn, hắn cũng không nhàn nhã gì, được Lạc Bắc Thần cho một quyển kịch độc, hắn hết luyện độc thì chế thuốc giải, ngày đêm không nghỉ...
Hơn một tháng trước, trong Lục Quốc đồn thổi một tin tức, nghe tương truyền một thế lực giống như Túy Sát Doanh mới nổi lên tên là Thông Thiên Các, cũng là một nơi thuê mướn sát thủ, thêm nữa là mua bán tin tức trong thiên hạ, thế lực này không gì không tra ra được, nên rất được nhiều người tìm đến giao dịch.
Nhưng chỉ mới một tháng mà Thông Thiên Các đã nổi danh hơn cả Túy Sát Doanh, sát thủ thì rất bí ẩn, còn Các Chủ là người nào thì không ai biết đến...
Thế lực sát thủ này cũng vô cùng lợi hại, chuyên về dùng cung, nỏ, ám khí và độc dược, kiếm pháp thì chưa ai thấy họ sử dụng qua.
Một thế lực trong một tháng đã làm chấn động cả Lục Quốc, ai ai cũng lấy làm tò mò, mà Thông Thiên Các ở nơi nào cũng không một ai biết rõ...
Đại Hội Võ Lâm cũng vài ngày nữa là tới, trong kinh thành nhân sĩ cũng đã rời đi đến Biện Lai Thành, vì đại hội được mở ra tại Tiết Thị Tiết Sơn Trang ở Biện Lai.
Kinh Thành cách nơi Biện Lai không xa, chỉ mất hai canh giờ đường ngựa.
Lâm Luân Thị tất nhiên được Trang Chủ Tiết Thị Tiết Nam Thiên mời tới tham dự.
Lạc Bắc Thần cũng không muốn đi, nhưng hai huynh đệ kia cùng Ngân Nguyệt một hai muốn nàng đi theo, thêm Lâm Luân Tình Hân cũng mở lời, nên nàng đành gật đầu đáp ứng.
Nói đến hai huynh đệ Lâm Luân này, tính tình vô cùng cố chấp, mấy tháng trước bưng trà quỳ xuống trước mặt nàng bái sư, nếu nàng không nhận, họ sẽ quỳ mãi không đứng lên, nàng chỉ có thể nhận hai tên này cho bớt ồn ào lỗ tai.
Mấy ngày trước, Lạc Bắc Thần nhận được lá thư, khi đọc xong nàng lâm vào trầm tư, nàng đã nhìn nó mấy ngày và cần rất nhiều thời gian để suy nghĩ.
Ngày mai là đến Đại Hội Võ Lâm, nên hôm nay mọi người liền phải lên đường, Lạc Bắc Thần trở lại nam trang, vận hắc y, Lâm Luân Tình Hân vận bạch y.
Lạc Bắc Thần sau khi đổi lại nam trang làm mọi người một phen kinh diễm, nàng trở lại là một nam tử tuấn mỹ, tuyệt thế tuyệt luân, Lâm Luân Thị người nhìn nàng mà cảm khái không thôi...
Nam tử tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, cưỡi tuấn mã, cướp mất bao trái tim thiếu nữ trên đường, ngay ánh mắt đầu tiên.
Mà những việc này, Lâm Luân Tình Hân đều thu vào tầm mắt, nghe vào tai, hai tay nàng siết chặt dây ngựa, chạy nhanh về phía trước bỏ lại mọi người.
Lạc Bắc Thần thấy nàng qua mặt, cũng tăng tốc cho ngựa đuổi theo.
Chín người, chín con ngựa chạy ra khỏi kinh thành, đến khi tới Tiết Sơn Trang, thì đích thân Tiết Trang Chủ ra đón tiếp.
"Mọi người, mời vào." Tiết Nam Thiên mặc y phục màu tối, vẻ mặt đôn hậu bước ra nhìn Lâm Luân Kỳ Minh đám người, nhẹ giọng mời.
Lạc Bắc Thần trên mặt mang theo nạ bạc hoa văn tinh mỹ, nàng nhẹ nhàng lướt qua, quan sát nơi đây, khoảng sân vô cùng rộng rãi, có thể chứa không dưới năm ngàn người, vào trong đại sảnh, mọi thứ thiết kế đều rất trang nhã, có khí phách của người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, mà cũng không mất đi nho nhã thanh lịch của người học thức, cũng không quyền quý lộng lẫy như Hoàng Cung nhưng lại xa hoa nguy nga quyền thế.
Lạc Bắc Thần ngồi xuống đại sảnh rộng lớn, nàng hít vào một hơi, hình như trong không khí có một ít hương trừ uể oải mệt mỏi, nàng âm thầm hài lòng gật đầu một cái, Tiết Sơn Trang thật đúng là chu đáo dụng tâm.
Năm tên theo đuôi nàng ngồi một hàng dài liên tiếp xuống dưới, Lâm Luân Kỳ Minh và vị phu nhân cùng Lâm Luân Tình Hân ba người, thì ngồi phía đối diện.
Không qua bao lâu trà được dâng lên, mọi người cùng nhau thưởng thức, hương thơm nhẹ nhàng phiêu tán, vị đắng pha một chút ngọt, khi uống vào cổ họng rất mát, mùi vị trong khoang miệng quanh quẩn khó hòa tan.
"Trà rất ngon." Lâm Luân Kỳ Minh nhướng mày gật đầu khen ngợi một tiếng.
"Đúng vậy, trà này rất ngon." Hàn Cát Nhã cũng là vị phu nhân gật đầu nói.
"Ân, đây là một vị bằng hữu đem đến tặng cho ta." Tiết Nam Thiên cười nói.
"Kính Khanh đâu?" Lâm Luân Kỳ Minh không thấy Tiết Kính Khanh thì hỏi.
"Khanh nhi đi tiếp đãi một vài bằng hữu của mình, chắc cũng sắp về." Tiết Nam Thiên nói.
"Phụ thân." Hắn vừa nói xong, thanh âm ôn hòa vang lên, từ phía ngoài truyền vào.
Chỉ thấy một nam tử vận bạch y sam, dung mạo tuấn mỹ ôn nhuận, khóe môi mang theo một nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhu tình nhẹ lướt qua Lâm Luân Tình Hân, rồi bước vào.
"Vừa nhắc thì con đã trở về." Tiết Nam Thiên nhìn thấy nhi tử của mình thì cười lên nói.
"Bá phụ, bá mẫu." Tiết Kính Khanh