"Rượu tới, thức ăn tới rồi." Ngân Nguyệt thấy tiểu nhị đem đồ ăn đến thì thở phào, cuối cùng không khí cũng hòa hoãn lại rồi, nàng vẫy tay cười nói.
"Chúc chư vị ngon miệng." Tiểu nhị đặt đồ ăn cùng hai vò rượu thượng hạng xuống, hắn lui ra một bước khom người cười nói, sao đó thì lui đi vào trong.
"Sư phụ, nếm thử." Lâm Luân Lương Hạo thấy Lạc Bắc Thần như khúc gỗ không động đậy, hắn nuốt nước bọt một cái, đem cái bát đưa qua cho nàng, đũa gắp một miếng thịt bỏ vào bát, nhẹ giọng nói.
"Đúng rồi, sư phụ, rất ngon a." Ngân Nguyệt cũng làm theo, nàng gắp một mớ thức ăn đưa đến, mỉm cười nói.
"Sư phụ, cũng uống thử rượu này." Độc Tôn bắt lấy một vò rượu, đem đến rót ra bát cho nàng, cười nói.
Lạc Bắc Thần cuối cùng cũng có phản ứng, nàng mi mắt rũ xuống, tay cầm lấy chén rượu đưa lên miệng, ực ực hai hớp liền cạn.
"Sư phụ, uống tiếp." Độc Tôn thấy nàng làm phản ứng, miệng cười lên, lại rót thêm một chén.
Lạc Bắc Thần lại uống, Độc Tôn lại rót, hai người liên tục đến khi hết vò rượu thì dừng.
"Sư phụ, ăn đi." Lâm Luân Lương Hạo ánh mắt quan sát nàng một lúc, thấy sư phụ chỉ uống rượu chứ không ăn, hắn lo lắng đẩy bát đồ ăn tới.
"Ngươi ăn đi." Lạc Bắc Thần nhìn hắn, lạnh nhạt nói.
"Được, được, đồ đệ sẽ ăn." Lâm Luân Lương Hạo thấy nàng nhìn đến thì vui vẻ, hắn lại nghe sư phụ nói, lập tức gật gật đầu ôm lấy bát mà ăn, hắn đây là không dám làm trái lời sư phụ a.
"Mạc công tử tửu lượng thật tốt, uống hết một vò mà vẫn không say." Tiết Kính Khanh đang ăn thì nhìn đến vò rượu một bình đã cạn, hắn nhìn lên Lạc Bắc Thần khen khợi một tiếng.
Lạc Bắc Thần không nói gì, cũng không nhìn đến hắn, tay nàng bắt lấy vò rượu còn lại, rót một chén uống tiếp.
"Sư phụ, cho con với." Lâm Luân Kỳ Hạo điên cuồng ăn một lúc, đến khi no hắn nhìn đến sư phụ mình đang cầm vò rượu, lấy chén đưa đến, mỉm cười nói.
Lạc Bắc Thần nghe vậy, đem vò rượu rót cho hắn một bát, bản thân tiếp tục uống.
Một lát sau, trong khi ăn mọi người cũng không có nói chuyện, không khí trên bàn cũng yên lặng không ít.
"Sư phụ, uống ít thôi." Độc Tôn kế bên nhìn trên bàn ba vò rượu, lại nhìn đến sư phụ mình vẫn còn đang uống, hắn nhẹ giọng nhắc nhở.
"Một vò nữa thôi." Lạc Bắc Thần đã hơi say, nàng nhìn qua Độc Tôn gật đầu nói.
Lâm Luân Tình Hân nhìn đến người đối diện, lại nhìn trên bàn vò rượu, nàng sắc mặt lạnh xuống, đứng dậy khom người đoạt lấy vò rượu vào tay.
Lạc Bắc Thần đang uống thì cảm thấy bàn tay trống trơn, nàng liền nhìn đến Lâm Luân Tình Hân.
Mọi người cũng bị màn này hù dọa, nhất là người hiểu rõ nàng hay quen biết nàng lâu, Tiết Kính Khanh vẻ mặt không thể tin, huynh đệ Lâm Thị cũng mở to mắt ra mà xem, Độc Tôn cùng Ngân Nguyệt chỉ có ở trong lòng nói nàng lá gan lớn thôi.
"Lâm Luân Tam Tiểu Thư, trả cho ta." Lạc Bắc Thần đưa tay tới, lạnh nhạt nói.
Lâm Luân Tình Hân đưa vò rượu ra phía ngoài, đổ xuống dưới đất...
Mọi người đồng thời trợn mắt lên, Độc Tôn cùng Ngân Nguyệt cũng bị hành động của nàng dọa sợ rụt cổ.
Lạc Bắc Thần da mặt run lên, tay ở trong trung cũng nổi gân xanh, ánh mắt nàng lạnh băng, mặt cũng bị tức giận mà đen lại.
"Đây." Lâm Luân Tình Hân sau khi đem rượu đổ hết, nàng đem vò không đặt trên tay Lạc Bắc Thần, lạnh nhạt nói.
Xẻng....
Vò rượu từ tay nàng trượt ra rớt xuống phía dưới, tạo ra âm thanh thanh thúy của đồ bể.
"Tình Hân, muội đang làm gì vậy?" Lâm Luân Kỳ Hạo bị âm thanh làm hoàn hồn, hắn mặt cũng đen lại, lớn tiếng đối với muội muội mình.
"Muội thật là." Lâm Luân Lương Hạo một bên nhìn muội muội mình không vừa lòng.
"Một vò rượu thôi mà, ta sẽ mua trả lại cho Mạc công tử." Tiết Kính Khanh làm phản ứng, hắn không thấy chuyện này nghiêm trọng chút nào, nhíu mày nhìn ba người nói.
"Không cần." Lạc Bắc Thần thu hồi tay mình lại, da mặt giật giật lên, ánh mắt âm trầm rũ xuống, lanh lãnh phun ra hai chữ.
Lâm Luân Tình Hân khóe mắt đỏ lên, nàng nhìn Lạc Bắc Thần, môi mím lại, hai tay siết chặt, bật đứng dậy một mạch chạy đi ra ngoài.
"Tiểu Tình!" Tiết Kính Khanh thấy vậy thì giật mình, lập tức đuổi theo.
"Ta đuổi theo." Lâm Luân Lương Hạo tất nhiên ban đêm sẽ không cho Tiết Kính Khanh ở chung với muội muội mình, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo hai người.
"Sư phụ, đồ đệ thay muội muội xin lỗi người." Lâm Luân Kỳ Hạo nhìn sư phụ mình, nhẹ giọng hối lỗi.
"Sư phụ, nếu người muốn uống, Tiểu Nguyệt sẽ mua cho người, sư phụ đừng có tức giận nữa mà..." Ngân Nguyệt thấy nàng không có phản ứng, sợ tới đỏ mắt mếu máo nói.
"Tiểu sư phụ." Độc Tôn một bên cũng lo lắng, hắn nhẹ nhàng lay lay nàng mấy cái.
Một lát sau.
"Không khóc, ta không tức giận nữa." Lạc Bắc Thần nhìn đến Ngân Nguyệt đang khóc, nàng vươn tay đến xoa đầu nàng, ngữ khí mềm mỏng.
"Vậy, sư phụ có muốn uống rượu nữa không?" Lâm Lương Kỳ Hạo thấy sư phụ như vậy thì thở ra một hơi, hắn đưa đầu đến cười hỏi.
"Ba người các ngươi uống cùng ta." Lạc Bắc Thần nghe vậy, nói.
Ở một nơi khác, trong một thạch động lớn, đèn đuốc sáng như ban ngày, phía dưới là mấy chục người đồng phục huyết y, phía trên là bốn nam nhân và năm nữ nhân.
Nữ tử hắc y ngồi chủ tọa, nhìn xuống tám người bốn nam bốn nữ, mà nữ tử hắc y này không ai khác ngoài Tích Vân.
Tích Vân nói: "Mai cùng ta đi gặp chử tử, nhân tiện tham gia Đại Hội Võ Lâm."
"Rõ." Bát đại thủ lĩnh cung kính đáp.
"Bẩm Tích đại nhân, có một cuộc giao dịch, điều kiện của họ là muốn chúng ta giết Tuyết Vô Song, Cung Chủ Tích Dương Cung." Một nam tử khom người chắp tay bẩm báo.
"Ngày mai là cơ hội tốt, chúng ta có nên giết nàng tại đó không?" Hắn lại hỏi.
"Tốt! Mai ta sẽ đích thân ra tay." Tích Vân nhìn hắn nói.
Nói xong, Tích Vân liền đứng dậy rời đi, nàng trở về phòng mình.
Vừa bước vào, nhìn trên vách đá treo một bức họa, nàng tiến đến dùng tay phát họa đường nét người kia, ánh mắt là mãnh liệt tình cảm trao cho người trong tranh, trao cho chỉ một người là Lạc Bắc Thần, là nhu tình, là dịu dàng chỉ dành cho người...
Lạc Bắc Thần, Tích Vân nhớ người...
Không biết đã yêu từ đâu, chỉ biết ta yêu người rất nhiều...
Chẳng biết yêu từ bao giờ, chỉ biết người làm ta mê say...
Ở bên trong tửu lâu, bốn người uống tới quên luôn thời gian, nói chuyện thì hai tên trẻ tuổi, hai tên lớn thì chỉ uống rượu và lắng nghe.
Trên bàn, bình rượu chất đống, Ngân Nguyệt say nằm trên bàn, tay còn cầm bình rượu đưa lên, miệng lẩm bẩm.
"Cạn..cạn chén..."
"Cạn...uống phải hết!" Lâm Luân Kỳ Hạo cũng đã say không thấy trời trăng, hắn đem bình rượu đụng vào bình của Ngân Nguyệt, sau đó đem rượu đổ vào họng uống.
"Tiểu sư phụ cạn..." Độc Tôn cũng đã say, hắn nằm dài trên bàn lẩm bẩm, tay cầm chén rượu đưa đến sư phụ mình nói.
Lạc Bắc Thần không biết có say hay không, nàng vẫn cứ uống rượu như uống nước lã, sắc mặt đã đỏ, nhưng nàng vẫn bình thường, không có nghiêng qua ngã lại như ba người kia.
"Công tử, cùng tiểu nữ uống một chén thế nào?"
Bỗng dưng lúc này, một thanh âm mềm mại dịu dàng, ngay phía sau nàng vang lên.
Tuyết Vô Song một bộ huyết y đỏ rực đốt cháy không khí xung quanh, trên mặt vẫn là mặt nạ bạc, nàng thướt tha đi đến, ngồi xuống bên cạnh Lạc Bắc Thần.
"Muốn uống sao?" Lạc Bắc Thần nhìn đến nữ tử thì mơ mơ màng màng, nàng lắc bình rượu trong tay, cười hỏi.
"Muốn nha." Tuyết Vô Song tự nhiên hai tay luồn đến ôm lấy cổ Lạc Bắc Thần, thổi nhẹ nhiệt khí lên mặt nàng, ngữ khí dụ hoặc.
"Được thôi." Lạc Bắc Thần gật đầu, nàng uống lấy một hớp rượu lớn, sau đó làm hành động không thể tin, ôm lấy gáy Tuyết Vô Song, môi tìm đến môi nàng hôn lên.
Rượu truyền qua khe hở môi bên kia, dòng nước chảy từ từ xuống cổ họng Tuyết Vô Song.
Lạc Bắc Thần đem bình rượu đặt xuống, tay mò lên trên người nàng siết lấy.
Tuyết Vô Song lưỡi xông đến tấn công, Lạc Bắc Thần cũng không chịu thua, mà cuốn lấy nàng dây dưa, hai người ngồi giữa đại sảnh tửu lâu hôn đến thiên địa mê say...
Mọi người ở xung quanh cũng dần dần chú ý đến hai người, họ trợn mắt nhìn một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau giữa chốn đông người...