「Tập làm quen dần với thái độ khi gần khi xa của người」
Chương 26: Làm hòa
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lo lắng Ninh Lập Hạ sẽ tìm Tưởng Thiệu Chinh mách lẻo, Tưởng phu nhân quyết định tạm dừng việc giận dỗi con trai mình lại, chủ động tìm đến làm hòa. Người đến trước sẽ chiếm ưu thế, hoặc ít nhất là sẽ không rơi vào thế bị động.
Ai ngờ sự tình không phát triển như mong đợi, Tưởng phu nhân kể lể xong xuôi, Tưởng Thiệu Chinh im lặng từ đầu đến cuối còn phản ứng lớn hơn cả lần trước.
Tưởng phu nhân rất hiểu con trai mình, thấy Tưởng Thiệu Chinh lấy tay không ngừng day trán thì biết hắn đã nhẫn nại đến cực hạn, bởi vì không quá chắc chắn hắn đang nổi giận với Ninh Lập Hạ hay với chính mình, bà ta đổi giọng rất nhỏ nhẹ hỏi: "Không nói chuyện này nữa, con ăn cơm chưa? Mẹ làm mấy món con thích ăn nhé?"
"Mẹ nghĩ con còn có thể nuốt trôi không ạ? Lời nói và hành vi của mẹ khiến con cực kỳ cực kỳ nhục nhã và hổ thẹn."
Tưởng phu nhân nghe hắn nói vậy đương nhiên tức giận: "Dĩ nhiên mẹ biết phí lời với loại con gái đó rất mất mặt, nhưng con trai của mẹ đã hồ đồ, mẹ không thể nào cũng trơ mắt nhìn con làm chuyện dại dột! Nếu không phải là vì con, liếc nó một cái thôi mẹ cũng thấy ghê tởm! Đầu tiên tự nhận mình là em gái, sau lại thành chị gái, còn để em gái giả vờ thành mình đến quyến rũ con! Xảo quyệt như thế, không biết chị em nó còn muốn quay vòng con thế nào nữa!"
"Nếu như con và Ninh Lập Hạ không thể ở bên nhau, thì lý do chỉ có một, đó là cô ấy không cần con. Đúng là mấy năm trước cô ấy từng thích con, nhưng bây giờ người quấn lấy cô ấy là con."
"Con muốn chọc mẹ tức chết mới được có đúng hay không? Con còn không chịu vạch rõ ranh giới với cái đứa không biết là Nhan Cốc Vũ hay Ninh Lập Hạ kia, mẹ chắc chắn sẽ bị con chọc tức mà giảm thọ hai mươi năm!"
"Không phải mẹ luôn than phiền có bà lão ở bệnh viện hở tí là đem cái chết ra uy hiếp con cái sao? Mẹ luôn biết cách đối nhân xử thế, con vậy mà không ngờ một ngày mẹ có thể nói ra mấy câu ngớ ngẩn này."
"Con là tâm huyết cả đời của mẹ, mẹ không thể trơ mắt nhìn con sai lại càng thêm sai, đừng nói là đối nhân xử thế, chỉ cần con có thể cắt đứt với con bé đó, thể diện gì đó mẹ đều không cần!"
"Vâng, đều là lỗi của con. Là vì mẹ không còn cách nào khác mới phải mang tuổi thọ ra uy hiếp con. Ninh Lập Hạ chẳng biết gì về những việc ba cô ấy làm, rất nhiều hành vi của cô ấy khiến mẹ chướng mắt cũng là vì bị cuộc sống ép buộc, thân bất do kỷ, con hi vọng mẹ có thể hiểu cho. Nhưng cũng không phải chuyện quan trọng nữa, vẫn là câu nói kia, trừ phi cô ấy nhất quyết không cần con, con tuyệt đối sẽ không buông tay. Nếu không muốn nói chuyện với cô ấy thì mẹ đừng tìm cô ấy nữa là được, là con một mực quấn lấy cô ấy, mẹ có tìm cô ấy gây sự cũng không có tác dụng gì. Khó lắm mới có một ngày nghỉ, mẹ về nhà nghỉ ngơi sớm đi, cơm trưa con không ăn cùng mẹ được, con phải đi tìm Ninh Lập Hạ xin lỗi thay mẹ."
...
Lúc Tưởng Thiệu Chinh đến phòng làm việc, Ninh Lập Hạ đang ngâm đậu bắp vào nước muối. Thấy là ai đến, cô lấy khăn lau tay qua, sau đó cũng không cởi tạp dề, trực tiếp ngồi xuống bàn.
"Ngồi tự nhiên nha."
"Không làm phiền em chứ, có mấy câu muốn nói với em."
"Hôm nay khá bận, nhưng nghe mấy câu thì vẫn có thể. Anh nói đi."
Nghe Tưởng Thiệu Chinh nói xong, Ninh Lập Hạ cười: "Em còn tưởng anh đến hỏi tội cơ. Xin lỗi thì không cần đâu, dù sao cuối cùng cũng là mẹ anh tự rước bực vào người chứ không phải em, ngược lại tâm trạng em bây giờ rất tốt."
"Lời xin lỗi này không phải thay mặt mẹ anh. Cùng một chuyện xảy ra hai lần, đều là lỗi của anh."
"Nhiều thêm vài lần cũng không sao, bây giờ mặt em dày lắm, gặp lời nào không hay thì vào tai này lọt qua tai kia ấy mà. Anh không phải cảm thấy có lỗi, nếu khó xử quá thì em sẽ xem xét tình nghĩa nhiều năm giữa chúng ta, nếu còn những lần sau nữa đảm bảo sẽ để dì nói thoải mái, tuyệt đối không cãi một lời."
"Những lời năm đó mẹ anh nói có phải đã khiến em rất khổ sở?"
Khi đó cô nhạy cảm và yếu đuối thế nào hắn vẫn còn nhớ rõ, vì giữ lại chút thể diện cuối cùng mà luôn phải miễn cưỡng tươi cười, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh ba mình là một người rất giữ chữ tín, tạm tránh đi là để không phải xô xát với những chủ nợ mất