「Nếu đã quyết định từ bỏ thì đừng để bản thân bị dao động khi gặp lại」
Chương 27: Rút lui
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Anh vẫn thích em?" Ninh Lập Hạ dường như cảm thấy cách nói này của hắn rất lạ lẫm, nghiêng đầu, cười nói, "Sao có thể chứ, thích em mà không nhận ra em?"
"Nghĩ lại thì đúng là em có rất nhiều động tác và biểu cảm khiến anh cảm thấy quen thuộc, nhưng anh lại không hề nghi ngờ em chính là Nhan Cốc Vũ, một nguyên nhân là vì anh chưa bao giờ tiếp xúc với em gái của em, cứ nghĩ song bào thai giống nhau là rất bình thường. Mà nguyên nhân mấu chốt là vì anh không biết chuyện xảy ra ngày đó, thật sự không ngờ em sẽ vì hận anh mà giấu thân phận của mình."
"Trong suy nghĩ của anh, Nhan Cốc Vũ chỉ cần thấy anh là sẽ chạy đến ôm chân anh, nghe anh mời cơm chắc chắn sẽ cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, không dễ dàng gì mới trở thành sinh viên của anh nhất định sẽ phải ngồi ở bàn đầu tiên, chống cằm mà nhìn chằm chằm anh cười ngốc?"
Tưởng Thiệu Chinh khẽ cười: "Cũng không khoa trương đến mức đó."
"Không đến mức, nhưng gần như vậy đúng không?" Nhìn thấy biểu tình của Tưởng Thiệu Chinh, Ninh Lập Hạ buồn phiền ôm trán cảm thán, "Trời ạ, lúc trước em đã làm cái gì vậy chứ, để anh có ấn tượng tệ hại như vậy về em."
"Cũng không tính là tệ hại, còn khá đáng yêu, là đặc quyền được càn quấy của cô gái nhỏ đối với bạn trai của mình mà."
"Em gái em không đáng yêu hả? Con bé nói nó là Nhan Cốc Vũ, sao anh lại từ chối nó nhanh thế?"
"Cảm giác em ấy mang lại anh không biết phải diễn tả thế nào. Cùng là đòi hỏi vô lý, nhưng em của trước đây chỉ khiến anh cảm thấy bó tay hết cách, còn hơi buồn cười, mà em gái em và Trình Thanh Khanh lại khiến người ta muốn tránh né. Trước khi phát hiện hai người thay đổi thân phận, anh còn nghĩ cảm giác bài xích trong lòng với "Nhan Cốc Vũ" có lẽ là vì trái tim mình đã thay đổi, cảm thấy vô cùng có lỗi, bởi vậy mất đến một tuần mới tìm được cơ hội phân rõ giới hạn."
"Được rồi, em tin mỗi câu nói của anh đều là thật lòng. Không quan tâm mấy chuyện Nhan Cốc Vũ của quá khứ khiến người ta chán ghét hay yêu thích nữa, em vẫn nên nói một câu xin lỗi vì hành động không biết chừng mực của mình trước đây. Chúng ta làm hòa đi. Em vẫn cảm thấy làm bạn với một người như anh rất tốt, sau này cần anh giúp đỡ gì cũng không phải khách sáo." Sau khi suy nghĩ một lúc, Ninh Lập Hạ đưa tay ra.
Tưởng Thiệu Chinh được phát phiếu người tốt sau một hồi do dự mới chậm chạp đưa tay bắt lấy tay cô: "Em vui là được."
"Anh ăn trưa chưa? Em đang định nấu súp hải sản đậu bắp, muốn ăn thử không?"
"Được." Tưởng Thiệu Chinh ôn hòa cười.
Có thể là vì quá thích cô mất rồi, dù Ninh Lập Hạ chỉ mặc một chiếc tạp dề đen trắng, thì dáng vẻ cúi đầu thái cà rốt này Tưởng Thiệu Chinh cũng cảm thấy cực kỳ xinh đẹp. Bởi vì cô vẫn luôn để nguyên mái tóc ngắn thẳng không uốn, những mái tóc dài hay xoăn khác đều không thể đi vào mắt hắn được nữa.
"Xong rồi, khá đậm vị, ăn thử xem."
Ninh Lập Hạ bưng nồi súp và hai bát cơm trắng ra, bởi vì trong súp có bỏ hành tây, nên cô chuẩn bị thêm cả hai cốc nước chanh bạc hà nữa.
Tưởng Thiệu Chinh ăn rất chậm, toàn bộ trước mắt này chính là khát vọng trước nay hắn luôn theo đuổi, thế nhưng lời hứa hẹn đã chuẩn bị cẩn thận lại không thể nói ra thành lời. Ninh Lập Hạ có khúc mắc quá sâu với hắn, không phải chỉ một câu "làm hòa" là có thể giải quyết xong tất cả.
Oán trách lúc trước còn chưa tiêu, mang thêm phiền lòng cho cô chi bằng tạm thời lấy thân phận bạn bè ở bên cạnh âm thầm bảo vệ.
Trên thế giới này có quá nhiều điều tốt đẹp, nhưng cũng có vô số những yếu tố có thể khiến nó đi chệch hướng, không phải cứ cố gắng là có thể sửa chữa bù đắp được. Chỉ cần cô vui vẻ thuận lợi, hắn có phải ôm theo tiếc nuối này cả đời cũng chẳng sao.
...
Ninh Lập Hạ thật sự đau đầu muốn chết vì chuyện báo cáo, không dễ dàng gì mới viết đủ năm nghìn chữ nộp đi, chưa đến hai ngày sau đã nhận được phản hồi của giáo sư, bắt đầu từ ngay đề mục, phần lời phê chi chít một bên.
"Người này đúng là bắt bẻ quá mức, cô ấy nói đề mục của em quá rộng không đi vào chi tiết, nói tiêu đề 'Tự khảo' này nghe không học thuật, trình bày không mạch lạc, đánh trọng điểm không đúng chỗ, em không may gõ thiếu mất một dấu chấm cũng phải khoanh lại, nói em không nghiêm túc... Em viết liền mấy ngày đêm cũng cực khổ lắm chứ bộ?" Ninh Lập Hạ ngồi trước màn hình oán hận với Ninh ngự.
"Không muốn viết nữa thì đừng viết, mấy cái bằng tốt nghiệp này có hay không cũng chẳng quan trọng." Ninh Ngự trực tiếp giật phăng cái máy tính bảng của cô, "Mau đi nấu cơm, tôi đói rồi."
"... Vì sao mỗi lần anh đến em đều có cảm giác mình biến thành hầu nữ rồi thế nhỉ?"
"Cái chất lượng phục vụ này của em mà làm hầu nữ thì đã bị đuổi việc từ lâu rồi."
"..."
Thế nhưng ba phút sau, Ninh Lập Hạ đang nhặt rau tiếp tục nhận được một cuộc gọi khiến cô phải đau đầu - người mẹ ruột đặc biệt đến thăm hai chị em đã xuống máy bay.
Chuyện người mẹ hơn chục năm không gặp đến đây cũng không có gì to tát, nhưng Ninh Ngự và mẹ cô trước giờ vốn không thể nhìn mặt nhau, bây giờ mà để họ gặp nhau thì cô ở giữa sẽ trở thành kẻ chịu trận.
"Em có việc phải ra ngoài, không kịp nấu cơm rồi, anh ra ngoài ăn đi."
"Việc gì?"
Ninh Lập Hạ không dám nói dối: "Mẹ em đến đây, không kịp đến sân bay đón nên em sẽ đến khách sạn mẹ đang ở rồi cùng ăn cơm."
"Bà ta thích đến thì cứ đến đi, em đi gặp đã tính là nể mặt lắm rồi, không cần đi đón. Ăn cơm tối xong rồi đi, tôi khó có dịp đến đây, chỉ ở lại được nửa ngày là phải đi rồi."
"Nhưng dạo này tuần nào anh chẳng đến..."
"Em không hoan nghênh?"
"Đương nhiên là không."
"Vậy thì đi nấu cơm thôi."
Ninh Lập Hạ biết, với sự chán ghét của Ninh Ngự dành cho mẹ mình, dù cô có năn nỉ thế nào anh ta cũng sẽ không cho cô đi, bất đắc dĩ, cô chỉ đành đợi đến chín giờ tối Ninh Ngự đi rồi mới thay quần áo ra ngoài.
Thời điểm ba mẹ ồn ào chuyện ly hôn, cô mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, trận đại chiến kéo dài bắt đầu với màn tranh chấp quyền nuôi con, sau đó là chia tài sản, đến một cái bình cổ cũng có thể khiến hai vợ chồng họ ầm ĩ một trận trên tòa.
Chuyện này không chỉ khiến Nhan gia mất hết mặt mũi, càng khiến Ninh Lập Hạ đứng về phía ba sinh ra cảm giác đối địch mãnh liệt với bà.
Mẹ nhanh chóng tái hôn với ba của Ninh Ngự, ba ở trước mặt cô thì ngày ngày buông lời chỉ trích khiến Ninh Lập Hạ càng hận mẹ hơn, dứt khoát cắt đứt mọi quan hệ, khẳng định sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa.
Cô của khi đó cái gì cũng không hiểu, quan hệ vợ chồng và quan hệ mẹ con không giống nhau, vợ chồng không thể ở bên nhau nữa có thể ly hôn, tạm không đề cập đến chuyện ai quay lưng với ai, nhưng quan hệ của mẹ và con gái, từ khi bắt đầu đã định là sẽ kéo dài đến hết một đời.
Có lẽ là vì cách biệt thế hệ, cũng có thể là vì đã quá lâu không gặp lại rồi, khác với cảm giác thân thuộc vô tư khi gặp lại em gái, Ninh Lập Hạ khi gặp lại mẹ chỉ cảm thấy khó mà nhập vai, hoàn toàn không có cảm giác kích động như trong tưởng tượng.
"Tối qua mẹ làm bánh trôi nhận đậu đỏ hồi nhỏ con thích nhất, cho vào tủ lạnh để đông một đêm mới bỏ hộp giữ nhiệt mang đến, chờ con tới nơi lại nhờ lễ tân khách sạn đưa lên đấy... Con ăn thử xem mùi vị có giống như trước đây không? Cũng không biết con lớn rồi có thay đổi khẩu vị không."
Ninh Lập Hạ bỏ một miếng vào miệng, khen: "Ngon lắm, cám ơn mẹ."
Ninh phu nhân nghe vậy thì thở phào một hơi: "Còn thích là tốt, sau này thèm ăn thì cứ gọi điện, mẹ làm rồi gửi cho con."
"Không cần phiền toái thế đâu." Thái độ cẩn thận từng li từng tí của mẹ khiến Ninh Lập Hạ xót xa, sâu trong thâm tâm chỉ có thể thừa nhận khoảng trống mười mấy năm qua giữa hai mẹ con họ hoàn toàn đều là lỗi ở cô.
Thật ra cô chỉ thích bánh trôi nhân vừng đen chứ không hề thích nhân đậu đỏ gì đó, nhưng