Tối hôm đó, Tịch Nghi không ngủ được vì trong khi ngồi ngắm hoa nhoài vườn cô đã lỡ uống hơi nhiều trà xanh.
Thế là cô đã quyết định đến bên ngoài cửa sổ ngắm trăng, nhưng, kì lạ thật, hôm nay trời không có trăng cũng chả có sao, chỉ toàn là một mảng đen xì.
Thế là trăng sao đâu không thấy, cô lại nhìn thấy...!Lục Ngạn Thành đang ở dưới sân, anh ta đứng ngước nhìn lên bầu trời, ánh mắt hình như là hơi buồn trĩu.
Trông bóng hình anh ta cô đơn vô cùng, cảm giác cứ lân lân kiểu gì cô cũng chả rõ.
Chỉ là hiện tại, cô thật sự đã nhìn thấy sự cô độc đơn chiếc của anh.
Người nhà không còn, bà ngoại anh hiện tại là người thân còn lại duy nhất, có lẽ bây giờ anh ta đang sống và cố làm theo ý ngoại để ngoại được vui những năm tháng cuối đời.
Nhưng lỡ một ngày...!người thân cuối cùng này cũng không còn trên cõi đời thì sao? Không phải là đang trù ẻo đâu mà đây chính là sự thật không phải à??
Anh ta trông vậy mà đã trải qua những điều không hề đơn giản, từng bị mất ba mẹ ở ngay trước mắt, từng bị người thân là chú anh ta phản bội, từng gánh chịu những lời khinh ghét đáng sợ của xã hội, cũng vì những chuyện đó mà đã biến một đứa trẻ hay cười trở thành một vị đế vương cô độc như anh ta ngày hôm nay.
Có lẽ không phải anh ta không muốn mở lòng mà là chưa tìm được người để mở lòng.
Không phải anh ta không muốn tin tưởng nhưng sự thật là không thể tin tưởng.
Anh ta đâu phải chẳng muốn mỉm cười hiền hoà, chỉ là anh ta không được cái phép đó.
Thế giới của anh ta quá phức tạp và tất cả đã quay lưng lại với anh ta.
Anh ta như một đế vương, một người cao cao tại thượng ở chiến trường kinh doanh này.
Mà đã là chiến trường thì làm gì có sự nhường nhịn hay sự nhân nghĩa, hầu hết bọn họ chỉ muốn kiếm được lợi ích.
Một khi giơ cao đánh khẽ thì người phải rời cuộc chơi chính là họ.
Bởi vậy nên...!anh ta không được cuối đầu, mềm lòng hay có điểm yếu, vì một khi đã vấp ngã thì những kẻ chăm chăm nhìn vào anh ta sẽ bắt đầu cấu xé và tranh giành cái vị trí quyền lực kia.
Thế nên...!tin tưởng quá nhiều đôi khi chỉ đem lại sự thất vọng, ở chốn thương trường này chúng ta...!thật sự chẳng nhìn rõ ai đâu.
Tuy bề ngoài tươi cười lịch thiệp nhưng bên trong nghĩ cái quái gì thì đâu ai biết được.
Cũng như câu nói "lòng người khó đoán" là vậy đấy.
Tịch Nghi vì hiểu nên mới thấu anh ta.
Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ bảo rằng "Cô nên hận anh ta, trả thù anh ta, ngược anh ta đi! Cô đừng mềm lòng và hèn nhát, đồng cảm với hắn một cách ngu ngốc như thế nữa."
Không, nhưng họ không hiểu, không hẳn là do cô sinh ra đã từ bi, dễ bị cuốn vào cảm xúc thấu hiểu.
Mà là do...! các người không cùng thế