sáng hôm sau.
- Á!!! Sao...!sao....
- Cô làm gì mà la toáng lên vậy? Có gì đáng la à??
Tịch Nghi hoảng hốt.
- Sao tôi với anh lại ngủ chung rồi??
- Vậy thì sao? Chỉ là nằm chung thì có vấn đề gì? Cô cứ thích làm quá lên! Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô sao??? Nhìn lại bản thân mình đi!!
Tịch Nghi khó hiểu.
- Thế...!anh không cảm thấy ghê tởm khi ngủ chung với tôi hả??
Lục Ngạn Thành bất ngờ, cũng không biết tại sao mình lại không có cảm giác gì! Tự nhiên cô hỏi thế anh cũng không biết nên trả lời như thế nào.
- Tôi...!bận rồi, không có thời gian đâu để đôi co với cô.
Song, anh cứ thế bước đi, giống như là thẹn quá hóa giận.
Rầm!!
- Gì vậy chứ?
Tịch Nghi vẫn không cách nào hiểu nổi, rốt cuộc là vấn đề của chuyện này là ở đâu.
Anh ta...!sao lại kì lạ như vậy??
...----------------...
Khi đến công ty.
- Chủ tịch, sao hôm nay trông anh có vẻ vui vậy? Có chuyện gì sao?
- Không có gì? Chỉ là...!ừm..
nói sao nhỉ? Vốn dĩ cậu rất ghét một người nhưng sau đó lại không có cảm giác ghét đó nữa, là như thế nào??
Tịnh Huy mạnh dạn suy đoán.
- Ý anh nói là với Liên Tịch Nghi sao? Anh đã buông bỏ được rồi sao??
Lục Ngạn Thành nghe đến tên cô gái đó đột nhiên lại không vui nữa, anh ta liếc Tịnh Huy.
- Tôi có bảo là cô ta sao?
- À...!nếu..
nếu không phải thì tôi cũng không rõ, có lẽ...!là họ đã nhìn ra điểm tốt của người mà họ ghét hoặc là mọi thứ trước đó chỉ là hiểu lầm.
Nhưng sao anh lại hỏi vậy?
Lục Ngạn Thành trầm mặt.
- Không có gì, cậu ra ngoài đi!!
- Vậy...!tôi ra ngoài trước.
Cạch!!
"Rốt cuộc thì lí do là gì? Mình cảm thấy hai điều mà cậu ta nói đều vô lí! Cô ta thì có điểm gì tốt? Còn hiểu lầm? Sự thật vốn đã là như vậy, cô ta...!chính là con gái của nhà họ Liên, kẻ đã khiến gia đình mình phải ly tán.
Không lẽ...!chỉ vì cô ta có thể giúp mình ngủ được?"
...----------------...
Ngày hôm nay do rảnh rỗi nên ngoại của Lục Ngạn Thành đã đi đến cô nhi viện nơi Liên Tịch Nghi từng sống để trò chuyện và hỗ trợ cho viện.
Trong lúc nói chuyện đương nhiên bà không thể nào không hỏi viện trưởng về xuất thân của Tịch Nghi và đã nhận nuôi cô như thế nào, nên cũng vì thế mà...!bà đã vô tình biết được một chuyện động trời.
- Gì cơ? Viện trưởng nói con bé Tịch Nghi là...!con gái của Liên gia??
- Đúng vậy, nghe nói bọn họ vì nợ nần mà đã làm hại không biết bao nhiêu người.
Nếu tôi nhớ không lầm thì...Lục gia chính là người bị hại đúng không? Haiz! Nhưng dù thế nào thì Liên gia cũng đã gặp quả báo rồi, sau khi ông Liên mất thì mấy năm sau bà Liên cũng bị bệnh ung thư mà qua đời.
Tội nhất là con bé Tịch Nghi, nó thì có liên quan gì đến việc thù hằn, báo ứng này chứ.
Thật ra cũng vì biết chuyện gia đình nên tôi rất thương con bé, muốn cho nó có