Sáng tỉnh dậy thì Lục Ngạn Thành đã thất Tịch Nghi ngủ trên ghế sofa, anh cũng chẳng nhớ là anh đã ngủ từ lúc nào, chỉ nhất lúc đó...!cảm xúc anh có hơi kì lạ
"Rốt cuộc cô là một con người thế nào chứ?? Kì lạ đến mức tôi không thể tin được, cảm thấy...!những lời cô nói thật giả tạo.
Thật thật, vờ vờ khiến người khác khó phân biệt."
Nhìn cô một lúc rồi anh bước xuống giường, mở cửa đi khỏi phòng Tịch Nghi.
Nhưng đúng lúc lại bị quản gia trông thấy.
- Cậu...!cậu chủ? Sao anh lại bước ra từ phòng của cô ta??
Quản gia vừa hoảng vừa sợ hãi.
- Anh và cô ta???
Lục Ngạn Thành lạnh giọng cắt đứt trí tưởng tượng của quản gia.
- Không như những gì cô đang nghĩ đâu.
Chỉ là cô ta có cách làm tôi ngủ được.
Song, anh lướt qua cô quản gia và trở về phòng.
Lời giải thích của Lục Ngạn Thành càng khiến quản gia khó hiểu...
- Cô ta? Có cách khiến cậu chủ ngủ được??
...----------------...
Sau khi Tịch Nghi thức giấc thì Lục Ngạn Thành đã rời đi từ lâu.
Bước xuống lầu, Tịch Nghi liền bị va phải ánh mắt của quản gia.
- Cô đang giở trò gì vậy hả? Cô nghĩ cậu chủ sẽ bị cô mê hoặc và thả cô đi sao? Cô ngây thơ quá rồi, chắc cô cũng rõ lòng thù hận của cậu chủ rất lớn.
Tịch Nghi im lặng, giả vờ không nghe thấy, cứ thế mà bước ra ngoài vườn, nhưng chưa ra khỏi cửa thì Tịch Nghi đã bị kéo lại.
- Tôi nói cho cô biết, sớm muộn gì cô cũng sẽ phải đi gặp ba mẹ của mình mà thôi, cùng họ chịu cảnh tra tấn của mười tám tầng địa ngục để hối lỗi.
Tịch lạnh nhạt hấy tay của quản gia ra và nhìn cô ta bằng một ánh mắt vô cảm, nói ra hai chữ "Vậy sao?" một cách rất thản nhiên.
Dường như Tịch Nghi đã quá quen thuộc với những lời đe doạ này rồi.
Chết sao? Nó đã tầm thường như thế nào trong mắt Tịch Nghi rồi nhỉ??
Hận rồi thù, Tịch Nghi không hiểu tại sao anh ta lại cố chấp với nó như vậy, tại sao phải bắt nhốt cô, rốt cuộc lòng anh ta đang sợ hãi điều gì từ cô, cô hoàn toàn không thấu nổi với sự mù mịt xa xăm này.
Nhưng, hiện tại cô rất rõ....!anh ta...!không thật sự muốn giết cô, anh ta...!đang phân vân.
- Tịch Nghi! Thái độ của cô là gì vậy? Cô nghĩ cô là nữ chủ nhân của căn biệt thự này rồi sao? Tất cả chỉ là diễn trò trước mặt mọi người và lão phu nhân thôi, vịt thì không thể nào hoá thiên nga được.
Cô nên yên thân với thân phận tù nhân của mình đi.
Đi đứng thoải mái trong căn biệt thự này không có nghĩa là cô có thẻ thoát ra khỏi cánh cửa đó.
Ngay cả cô quản gia này...!cũng ghét cô đến mức vô lí.
Tại sao vậy nhỉ? Tại sao cái thế giới này lại có những thú vô lí đến lạ thường thế này??
- Cô nghĩ nhiều rồi! Tôi đâu nói mình có thể thoát ra khỏi cánh cổng cao đó.
...----------------...
Sau khi đến công ty thì Lục Ngạn Thành liền cặm cụi cấm đầu vào công việc, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Cho đến khi....
Cạch!!
- Chủ tịch!
....!cô gái kia bước vào.
- Cô đến rồi sao??
Anh liền bỏ bút xuống, đan tay lại và nhìn cô ta bằng một ánh mắt ngờ vực lẫn..
thích thú.
- Chào chủ tịch! Tôi tên là Thạch Quyên Cầm, năm nay hai mươi tư tuổi, từ hôm nay tôi sẽ cùng trợ lí Tịnh làm trợ lí của anh.
Lục Ngạn Thành nhếch mép để lộ răng.
- Không, cô giới thiệu thiếu rồi.
Cô đâu chỉ có thân phận đơn giản như vậy.
Thạch Quyên Cầm, là con gái út nhà họ Thạch - Thạch tiểu thư, mới du học từ Mỹ về.
Cô gái đó im lặng rồi cúi đầu mỉm cười một cách bình tĩnh, vì cô vốn biết trước thân phận này sớm muộn cũng bị lộ, làm sao có thể giấu được cơ chứ.
- Mong chủ tịch anh đừng quá để ý đến thân phận đó của tôi, hiện tại tôi chủ là một trợ lí, một thực tập sinh của công ty thôi.
Mà đã là thành viên của công ty thì nên được đối xử bình đẳng mà nhỉ??
- Ồ! Thế sao? Nhưng mà...!tôi đã nói sẽ ưu ái cô bao giờ đâu? Lục Ngạn Thành tôi trước giờ không nhìn vào thân phận của người khác mà cúi đầu hay đối xử đặc biệt.
Bầu không khí cứ thế mà bị anh làm cho ngượng nghịu, cô gái ấy cũng biết nên nói gì cho đúng.
- Nhưng mà....!Thạch tiểu thư, tại sao cô lại....!đến công ty của tôi làm trợ lí thay vì...!đến làm việc tại Thạch thị? Ở đây có gì thu hút cô? Nói cách khác...!tại sao cô lại chọn đi con đường vòng, nếu cô làm việc tại công ty ba mình không phải cô sẽ được nâng đỡ sao? Thế không tốt à? Không lẽ...!cô...!đang có ý đồ gì? Trước giờ Lục Thị và Thạch thị cũng không