Sau buổi lễ đó cả hai cũng nhanh chóng quay về nước, vì Lục Dạ Hàn vẫn còn bận bịu rất nhiều việc ở công ty, anh không an tâm giao cho nhân viên nên đành phải về sớm hơn dự định, biết Diệp Tâm Ngữ buồn nhưng biết làm sao được không lẽ bây giờ để cô ở lại đây anh về một mình sao?
Máy bay cũng hạ cánh, Diệp Tâm Ngữ xách hộ Lục Dạ Hàn mấy cái túi đồ cả hai cùng đi ra xe quay về Lục gia, vừa tới cửa đã thấy Lục phu nhân và Lục lão gia ở trong nhà, hai người định sang nhà thăm vợ chồng Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ nào ngờ lại không có nhà.1
“Tâm Ngữ lại đây nào!”
Lục phu nhân nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ liền dang tay đón cô, mẹ chồng con dâu gặp nhau như mấy năm chưa gặp vậy, Lục Dạ Hàn gửi mấy món quà cho Lục lão gia và Lục phu nhân, anh đã tuyển chọn mấy món mà ông với bà thích mua về một vài món quà với số lượng lớn.
“Hai đứa mới đi đâu vậy hả?”
Lục phu nhân ôm Diệp Tâm Ngữ trong lòng để thỏa nỗi nhớ nhung mấy ngày hôm nay, đúng là sắc mặt của cô tươi tỉnh hơn lúc trước đo được Lục Dạ Hàn chăm nom kỹ nên da dẻ cũng hồng hào trắng mịn lại.1
“Tụi con đi Pháp hai ngày nay rồi, mẹ đến khi nào vậy cũng vừa đúng lúc tụi con về quá.”
Lục Dạ Hàn mở hộp quà ra sau đó tặng cho Lục phu nhân, bà không mấy quan tâm đến mấy món đồ này, nhưng mà cũng là chút lòng thành của con trai cho nên Lục phu nhân mỉm cười nhận lấy.
“Tâm Ngữ được đi Pháp cùng Dạ Hàn sao? Hai đứa đã thắm thiết như vậy rồi còn không chịu sinh cho ba với mẹ một đứa cháu để bế đi chứ!”
Lục phu nhân nói với giọng hào hứng, bà cũng lớn tuổi lắm rồi thật sự rất muốn có một ngày được ẵm bồng đứa cháu đích tôn của mình.
“Mẹ con nói đúng đó, sở dĩ ba mẹ nhường không gian riêng tư lại cho hai đứa cũng vì nguyên nhân muốn hai đứa được mặn nồng và sớm có cháu.”
Lục Dạ Minh vỗ vai con trai của mình, ông và bà thật sự rất mong đợi nhưng mãi vẫn chưa có tin vui gì của Diệp Tâm Ngữ cả.
“Con...tụi con sẽ sớm có thôi ba mẹ yên tâm.”
Lục Dạ Hàn phải nói vậy để hai người yên tâm hơn nhưng mà Lục Dạ Hàn thật sự không muốn có con ngay lúc này, anh và Diệp Tâm Ngữ sống với nhau chẳng qua trên danh nghĩa anh chấp nhận cô cũng vì trách nhiệm là một người chồng nhưng con tim anh không hề dành cho cô, anh làm sao mà có hứng thú để chạm vào người cô được chứ.
“Wao Dạ Hàn, con chịu chơi thật đó sợi dây chuyền Tâm Ngữ đeo rất đắt tiền hình như trên thế giới chỉ có một sợi duy nhất thôi, sao con có thể mua được thế.”
Lục phu nhân lúc này mới để ý sợi dây chuyền trên cổ của Diệp Tâm Ngữ, nó sinh ra dường như là dành cho cô, không ngờ phu nhân Marie lại chịu chơi như vậy, cả thế giới chỉ có một phiên bản đặc