Diệp Tâm Ngữ và Lục Dạ Hàn trong lúc đang ký kết hợp đồng tì Phong Vũ Luân cũng vừa đi vào, anh nhíu mày đi thẳng vào trong ngồi xuống bên cạnh Diệp Tâm Ngữ.
“Hợp tác vui vẻ nha, từ hôm nay tôi sẽ là nhà đầu tư cho cô Trương đây, tôi có việc đi trước.”
Lục Dạ Hàn cố ý nhấn mạnh từ nhà đầu tư cho Phong Vũ Luân nghe, anh liền quay mặt sang lườm Lục Dạ Hàn một cái rồi bĩu môi, nhà đầu tư là oai lắm sao, Diệp Tâm Ngữ lại một lần nữa ở giữa chứng kiến hai con người này đấu đá với nhau, lúc nào cũng như chó với mèo cả.
Nhờ có nhà đầu tư là Lục Dạ Hàn và những chính sách của Phong Vũ Luân, tập đoàn Trương thị của Diệp Tâm Ngữ ngày càng phất lên vô cùng lớn mạnh, các đối tác trên thị trường quốc tế cũng nhanh chóng phát hiện ra được hạt ngọc sáng chói ẩn mình bao lâu nay, họ liên tục gửi lời mời hợp tác trên các mảng đầu tư và nhiều phương diện khác.
“Bác Dương con đã đi tới mức này rồi, bác thấy tự hào về con chưa?”
Diệp Tâm Ngữ gọi điện khoe thành tích của mình, bác Dương ở bên đầu dây bên kia vui mừng vô cùng, dạo này ông cũng mệt mõi nhiều do tuổi già nên ông muốn một tuần nghỉ ngơi và về quê, dù sao Diệp Tâm Ngữ cũng đã có thể tự mình xử lí được mấy chuyện bên công ty rồi, cả Diệp thị cô cũng sắp mua lại rồi.
“Bác cứ nghĩ ngơi đi, con tự được mà.”
“Nhưng mà tôi hơi lo, không yên tâm lắm.”
Bác Dương cảm giác như có một điều gì đó sắp xảy ra với Diệp Tâm Ngữ, nhưng ông có lẽ đã nghĩ nhiều rồi, trong đầu lúc nào cũng lo sợ như vậy, chưa có một ngày bình yên.
“Bác yên tâm đi, con giải quyết được và bảo vệ mình tốt mà.”
Diệp Tâm Ngữ trấn an bác Dương, Diệp thị sau Scandal tình ái và chơi thuốc phiện đã làm chấn động dân tình, các nhà đầu tư cũng chán nản và rút bỏ đầu tư của mình, còn Diệp Hoài An thì bị trầm hương làm cho người khó thở vô cùng, cuối cùng ông ta cũng lâm bệnh nặng, tới giây phút cuối đời này của mình ông ta mới bắt đầu hối hận vì những gì mình đã gây ra.
“Thuốc..
cho tôi thuốc đi mà.”
Diệp Thiến la cà ở khắp các hộp đêm, mặt mày xanh sao, người cũng ốm yếu hơn lúc trước, nhìn cô ta bây giờ chẳng khác gì một con ăn mày, đầu tóc thì rối bù do cơn nghiện thuốc phát tán.1
“Ồ ai đây? Em gái đây sao.”
Diệp Tâm Ngữ đang ngồi bàn bạc với những đối tác thì thấy Diệp Thiến Thiến đi tới, không ngờ không gặp bao lâu mà đã thân tàn ma dại như vậy, người không ra người, ma không ra ma, nhìn cô ta bây giờ có khác gì cô năm đó không chứ?
“Diệp Tâm Ngữ, cô là Diệp Tâm Ngữ.”
Trong cơn mê loạn, Diệp Thiến Thiến đã nhận ra cô, Diệp Tâm Ngữ cũng không phải sợ để lộ