Hôm đó cả gia đình Lục gia đang ngồi quây quần dùng bữa thì đột nhiên Diệp Tâm Ngữ lại có triệu chứng buồn nôn, cô nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh nôn ra hết tất cả, theo như kinh nghiệm thì Diệp Tâm Ngữ biết mình lại mang thai rồi.
Cả nhà lúc này nhìn sang Lục Dạ Hàn và đưa ngón cái lên khen thưởng anh, Lục phu nhân và Lục lão gia nhướng mày cười khúc khích.
“Không hổ danh là con trai của ta, giỏi lắm.”
Lục lão gia vỗ vai anh, xem ra Lục gia chuẩn bị đón tin vui nữa rồi.
“Chắc chắn lần này là con gái.”
Lục phu nhân vẫn mòn mỏi cầu mong là sẽ có một cô cháu gái đáng yêu, Lục Nhất Bảo vẫn tiếp tục ăn cơm không thèm để tâm nhưng thực ra trong lòng đang kêu gào vì sợ bản thân sẽ nhanh chóng bị cho ra rìa vì ba mẹ sắp có thêm tin vui nữa rồi còn đâu mà để tâm đến cậu chứ.
Lục Dạ Hàn thấy cô ở trong đó lâu quá nên nhanh chân chạy vào kiểm tra,anh đẩy mạnh cửa xông vào Diệp Tâm Ngữ vẫn còn nôn khan, anh lập tức bế cô lên và đưa đi đến bệnh viện để khám thai, quả như dự đoán Diệp Tâm Ngữ lần này lại tiếp tục mang thai.
“Tuổi trẻ nên dễ đậu thai lắm, nếu mà muốn quan hệ thoải mái thì nên dùng biện pháp an toàn để không vỡ kế hoạch hóa gia đình.”
Bác sĩ ôn tồn căn dặn hai người, Diệp Tâm Ngữ đúng là sơ xuất trong chuyện này, do Lục Nhất Bảo vẫn còn nhỏ nên cô vẫn chưa có dự định sinh thêm một đứa nữa, mà bây giờ lỡ mang thai rồi thì sinh ra thôi, cho Lục Nhất Bảo không phải cô đơn nữa.
“Bà xã, em nghĩ nó là con trai hay con gái?”
Lục Dạ Hàn ôm cô trong lòng vẻ mặt cưng chiều.
“Em cũng không biết không thể đoán trước được, mà em đang lo cho Nhất Bảo.”
Lục Dạ Hàn cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, sau khi khám xong anh đưa cô về Lục gia, hai người vừa bước vào nhà đã bắt gặp ánh mắt của Lục phu nhân tỏ vẻ rất mong đợi, Lục Dạ Hàn liền hiểu ý bà anh cười tươi gật đầu.
“Có thai thật sao?”
Lục phu nhân như bắt được vàng liền nhảy cẫng lên, ở bên ngoài anh cũng đỗi vui mừng nhưng trong phòng Lục Nhất Bảo đang co người lại ở một góc và buồn bã, trong khi mọi người đang vui vẻ chuẩn bị đón chào thành viên mới còn cậu bắt đầu cảm thấy lo sợ.
“Mẹ, Nhất Bảo đâu rồi?”
Lúc này cả nhà lo tin vui mà quên mất cậu, Lục phu nhân nhớ mới thấy cậu ở đây mà, Diệp Tâm Ngữ liền đi vào phòng tìm cậu quả như cô dự đoán, cậu đã ở trốn trong phòng buồn bã, cô cản Lục Dạ Hàn lại để tự mình đi vào