Trong một căn phòng lớn toàn màu hồng, trên giường là một cô bé đáng yêu với đôi môi đỏ hồng, làn da trắng mịn, mái tóc óng mượt suôn dài, cô bé này là công chúa của Lục gia, Lục Giai Kỳ năm nay tròn bốn tuổi, cô đang nằm trên giường ngủ say thì bỗng một sợi lông gà ở đâu xuất hiện.
“Không chịu dậy à? Xem anh mày ra tay.”
Lục Nhất Bảo cậu anh nghịch ngợm đang định bày trò để chọc phá cô em gái xinh đẹp của mình, đúng là cô bé này ngủ say đến nổi không hay trời đất gì, Lục Giai Kỳ bị thứ gì đó ngoáy vào mũi thật khó chịu.
“A”
Lục Giai Kỳ ngồi bật dậy liền khóc lớn, lúc này thủ phạm là Lục Nhất Bảo nhanh chân bỏ chạy mất tiêu, Diệp tâm Ngữ đang nấu ăn ở dưới bếp thì nghe tiếng khóc của cô thì nhanh chân chạy lên xem thử, lúc này Diệp Tâm Ngữ phải giật mình ai đã vẽ lên mặt cô con gái của mình thế này?
“Ma, mẹ ơi cứu con.”
Lục Giai Kỳ khóc lớn chạy tới ôm lấy Diệp Tâm Ngữ, quá khổ với cái nhà này rồi, cô liền đi tới tủ áo mở bật của ra, Lục Nhất Bảo cứ nghĩ mình đã trốn kỹ lắm rồi nào ngờ bị phát hiện ra rồi, cậu nở nụ cười ngây thơ vô số tội với Diệp Tâm Ngữ.
“Lục Nhất Bảo.”
Diệp Tâm Ngữ gằn tên của cậu, cậu lúc này mới lặng lẽ đi ra, trên tay là cái bút lông là hung khí gây ra trên gương mặt khả ái của Lục Giai Kỳ.
“Anh hai vẽ mặt con.”
Lục Giai Kỳ ôm lấy cô khóc lớn, thế là Lục Nhất Bảo phải chịu hình phạt thích đáng đó là bị Lục Giai Kỳ vẽ lại lên mặt, cả hai cùng nhìn nhau sau đó liền bật cười, lúc này Diệp Tâm Ngữ chợt nhớ tới cái nồi canh ở dưới bếp chắc cạn nước mất rồi, cô nhanh chân chạy xuống bếp thì lấy Lục Dạ Hàn đã tắt rồi còn ngồi đọc báo rất bình thường như chưa xảy ra chuyện gì.
“Bà xã em đi mà không tắt bếp suýt cháy nhà rồi đó.”
Lục Dạ Hàn gấp tờ báo lại khẽ trách cô, Diệp Tâm Ngữ đi tới nêm lại thấy vừa ăn rồi dọn ra bàn, cũng đâu phải lỗi của cô đâu chứ tại lúc nãy nghe Gia Kỳ khó nên hoảng loạn chạy lên phòng mà quên tắt bếp.
“Lúc nãy Giai Kỳ khóc nên hoảng quá, mà nay về sớm vậy?”
Diệp Tâm Ngữ dọn cơm ra sẵn, Lục Dạ Hàn liền đứng dậy phụ cô một tay, để cô ngồi xuống ghế.
“Do hôm nay muốn dành thời gian cho vợ con ấy mà.”
Lục Dạ Hàn cảm thấy bản thân đã lâu rồi không dành thời gian cho gia đình với lại hôm nay là một ngày đặc biệt là sinh nhật của Diệp Tâm Ngữ nên anh muốn cho cô có một