Diệp Tâm Ngữ liền nhanh chóng cho người kiểm tra camera an ninh trong bệnh viện, đặc biệt là phòng của mẹ cô, nhưng camera đã bị ai đó che đi lúc ngay khung giờ mà mẹ cô xảy ra chuyện, chỉ có một đoạn video quay lại được cảnh một tên mặc đồ đen đi vào bệnh viện.
Hắn là kẻ đáng tình nghi nhất, và đoạn sau thì không còn thấy nữa, chắc chắn là do hắn làm ra, Diệp Tâm Ngữ cố bình tĩnh xem đoạn video.
“Tiểu thư, đây là tất cả những gì tôi thu thập được.”
Bác Dương trầm giọng nói sau đó liền đưa kết quả khám nghiệm tử thi của Trương Diệu Ái là do ngạt mà dẫn đến chết, Diệp Tâm Ngữ liền hiểu ra điều gì đó.
“Đúng rồi, là do rút ống dẫn oxy của bà ấy.”
Bác Dương cũng đồng tình với ý kiến ấy, ông không ngờ bọn người Bạch Sinh Liên lại có thể ra tay độc ác đến như vậy, Diệp Tâm Ngữ lúc này máu bắt đầu dồn lên tới não, hai tay siết chặt lại thành quyền.
“Con phải đi đòi lại công bằng cho mẹ con.”
Diệp Tâm Ngữ không kiềm được cơn giận, cô vừa định rời đi thì bị bác Dương kéo lại, ông biết bây giờ cô đang rất nóng giận, nhưng nếu cô làm rõ mọi chuyện nhất định cô sẽ không thể đấu lại chúng, lúc đó kế hoạch của họ bao lâu nay coi như là công cốc.
“Tiểu thư phải bình tĩnh, nhẫn nhịn đi đừng hành sự liền như vậy sẽ nguy hiểm lắm.”
“Nhưng nhịn đến khi nào đây, đã quá sức chịu đựng của con rồi, con có chết cũng liều mạng với họ.”
Diệp Tâm Ngữ bức xúc muốn rời đi, nhưng bác Dương năn nỉ cô hết mức, xoa dịu sự tức giận của cô.
“Không nên vì tức giận mà làm hỏng đại sự, tiểu thư cố phải nhẫn nhịn, chúng tôi luôn hỗ trợ cô.”
Diệp Tâm Ngữ dùng tay đấm mạnh vào thân cây,để giải tỏa sự tức giận, cô thở một hơi thật mạnh, phải rồi kế hoạch của cô vẫn đang đi theo đúng một đường thẳng, cô không nên bẻ lái hướng khác làm hỏng mọi thứ được.
“Cám ơn bác luôn hỗ trợ con, con sẽ cố gắng nhẫn nhịn thêm.”
Lúc này bác Dương cũng yên tâm hơn, ông muốn nói ra mọi chuyện trước đây về cái gia sản của Diệp thị, cái khúc mắc ở trong lòng ông từ trước đến nay.
“Gia sản của Diệp thị hoàn toàn là nhờ Trương thị mà có được như ngày hôm nay.”
Diệp Tâm Ngữ nhận ra, hóa ra tài sản của Diệp thị tất cả đều là nhờ mẹ cô sao? Vậy bây giờ không những đòi lại công bằng cho cô và mẹ mà còn phải giành lại cái gia sản của Trương thị bao năm qua.
“Bác Dương sao bác lại biết chuyện này?.”
“Chính phu nhân đã từng làm di chúc ghi rất rõ là để cho cô, nhưng cái di chúc đó đã bị sửa lại là để toàn bộ cho Diệp Hoài An rồi.”
Diệp Tâm Ngữ