Lúc này Diệp Hoài An và Bạch Sinh Liên thỏa thuận với nhau là sẽ tiếp tục thử lòng Diệp Tâm Ngữ một lần nữa, Bạch Sinh Liên nở một nụ cười gian xảo, và thâm độc vì sắp tới chuẩn bị có thêm trò vui để xem.
Diệp Tâm Ngữ đang ngồi trong phòng, dường như cô cảm nhận có điềm không lành sắp xảy ra với cô, Diệp Tâm Ngữ liền đi tới tủ lấy bộ quần áo rách nát ra mặc vào sau đó bày đồ chơi ra ngồi giữa gian phòng tự độc thoại một mình, Diệp Hoài An lúc này đi vào bộ dạng khá nghiêm túc.
“Tâm Ngữ, đã lâu lắm rồi cha con ta không tâm sự với nhau rồi.”
Diệp Tâm Ngữ liền cảm thấy điều bất an trong câu nói của ông ta, quả như dự đoán của cô không sai, hết dùng bạo lực bây giờ lại chuyển qua dịu dàng ngọt ngào, nếu ông ta xem cô là con gái thì ông ta đã không để mọi chuyện đi tới ngày hôm nay.
“Búp bê ơi ăn đi em, để chị nấu cơm cho em ăn nhé.”
Diệp Tâm Ngữ bỏ ngoài tai những gì ông ta nói, cô để con búp bê ngồi tựa vào tường, giả vờ đang chơi đồ hàng, nấu ăn các kiểu rồi đút cho búp bê ăn.
“Hả, em khát nước sao để chị lấy nước cho em uống nhé.”
Diệp Hoài An bị hành động của cô làm lạnh sống lưng, cô cứ ngồi lẩm bẩm một mình lại còn cười đùa như thật sự có một đứa trẻ ở bên cạnh cô vậy, Diệp Hoài An bắt đầu nổi da gà, một làn gió lạnh thổi sau gáy ông.
“Tâm Ngữ, con nhìn cha đi, cha nghiêm túc với con đó, con đừng có giả ngốc nữa, cha xin con đó.”
Diệp Hoài An ôm lấy cô, Diệp Tâm Ngữ liền đẩy ông ta mạnh ra sau đó đứng nhìn chằm chằm vào tường, sau đó phá lên mà cười, lúc này Bạch Sinh Liên ở ngoài nhìn vào liền ớn lạnh sống lưng, có khi nào Diệp Tâm Ngữ bị ma quỷ nhập rồi không?
“Sao bạn cứ nhìn tôi mãi vậy, sao bạn lại khóc ai ức hiếp bạn sao?”
Diệp Hoài An khẽ nuốt nước bọt, nhìn cô nhìn chăm chăm vào bức tường kia nói chuyện vui vẻ như thật sự có người ở đó vậy, hai tay của Diệp Hoài An run rẩy sợ hãi, nhưng ông ta vẫn cố gắng gượng người và nghĩ rằng cô chỉ giả vờ muốn dọa ông ta thôi.
“Tâm Ngữ, con đừng có điên lên như vậy có được không?”
“Cha ơi, bạn ấy nói phòng sáng quá bạn ấy bị chói mắt, vậy để con tắt đèn nhé.”
Diệp Tâm Ngữ liền đưa tay tắt đèn, trên tay cô dùng cây đèn pin chiếu vào mặt mình, cô từ từ xoay lại, bỗng tiếng cười ở đâu đó phát ra, Diệp Tâm Ngữ cũng hòa theo tiếng cười đó.
“Cha...!người sao vậy, ở lại đây chơi với Tâm Ngữ đi.”
Diệp Hoài An liền bỏ chạy khỏi phòng, Bạch Sinh Liên cũng chứng kiến được nên cũng ớn lạnh đi xuống lầu tìm cách khác, nếu cô không điên ở cùng nhà với bọn họ mãi cô cũng điên theo, ngày nào cũng phải suy nghĩ chiêu trò để qua mặt bọn họ cô quá chán ngấy rồi.
Bạch Sinh Liên liền kéo Diệp Hoài An đi vào phòng bàn tính kế hoạch mới.
“Hazz bị nó dọa như vậy không sợ mới lạ, có khi nào nó thực sự nói chuyện với ma quỷ hay không?”
Diệp Hoài An nghĩ lại chuyện lúc nãy mà da gà da vịt nổi lên, ở cùng nhà với Diệp Tâm Ngữ có ngày bị cô dọa cho điên theo mất.
“Sao anh nhát vậy, bị nó dọa xanh cả mặt rồi kìa.”
Bạch Sinh Liễn trách