Trước sân khấu biểu
diễn, ở đâu ở ồn ào náo nhiệt, hậu trường ở sau cũng rối thành một nùi
do sắp biểu diễn, đương nhiên cũng có ngoại lệ, như Âu Nhiễm Phong đang
ngồi an nhàn chơi điện thoại.
Mẫn Nhu vừa vào tới hậu trường liền thấy nhân mấy cô gái nhỏ mặc đồ múa chạy tới chạy lui, gương mặt trang
điểm đầy vẻ kích động, lúc đi ngang qua, cô vô tình đụng phải Âu Nhiễm
Phong đang tươi cười, nhưng vẫn không hề nhúc nhích ngước lên nhìn cô.
“ada, cô tới rồi a, mau tới đây để chuyên gia trang điểm của Nhiễm Phong giúp cô”
Người đón cô là một thanh niên mang mắt kính màu hồng nhạt. Mẫn Nhu nhận ra
đây là người quản lý của Âu Nhiễm Phong- Peter, cũng chẳng khác mấy kẻ
giả gái, đôi bàn tay Lan Hoa chỉ về phía gương mặt nhỏ nhắn của cô chưa
được trang điểm, miệng cảm thán nói:
“Ai chà, da cô càng lúc càng đẹp nha, nếu không ngại có thể chỉ tôi bí quyết dưỡng da của cô không?”
Đầu lông mày Mẫn Nhu khẽ nhúc nhích, Âu Nhiễm Phong lười biếng ngồi trên
ghế cũng thu lại vẻ hào hứng, né tránh khỏi dòng người đông đúc, từng
bước từng bước tới gần hai người:
“người ta là phụ nữ đang hạnh phúc với tình yêu, làm sao có thể đi so sánh với loại đàn ông già cỗi như anh chứ”
“Phong, cậu nói chuyện chẳng lẽ không thể dịu dàng tí sao, nói thế sẽ làm tổn thương tâm hồn mỏng manh yếu ớt của tôi nha?”
Trước đôi mắt đẫm lệ của Peter, Âu Nhiễm Phong chỉ nhìn bằng nửa con mắt, sau đó dồn sự chú ý sang Mẫn Nhu, nhìn dáng vẻ lúng túng của Mẫn Nhu, trong mắt dâng lên chút tư tình.
Trước ánh mắt phóng điện liên tục của Âu Nhiễm Phong, Mẫn Nhu đành chịu đồng thời cũng khổ não. Cô không thể
bỏ lơ ánh mắt ái muội từ mọi người xung quanh, trong lòng cũng hiểu mấy
lời đồn kia chẳng qua là vô căn cứ, cô đau đầu xoa huyệt thái dương,
xoay người đi về phía cửa lên sân khấu.
Từ góc khuất của màn che, Mẫn Nhu nhìn ra ngoài, một luồng áp lực rất lớn từ dưới sân truyền tới, trên mặt đất đều là bóng quân nhân mặc đồ ngụy trang cực kì đạo mạo,
lưng thẳng băng, nghiêm túc ngồi chỉnh tề trước sân khấu/.
Hàng
đầu dĩ nhiên là cho những nhân vật thuộc cấp lãnh đạo, ngoại trừ Trương
Minh cô cũng không biết tên ai, cô đưa mắt tìm kiếm Lục Thiếu Phàm,
nhưng chỉ thấy quân sĩ do anh huấn luyện đang tươi cười hớn hở, còn vị
huấn luyện viên lại biến đâu không biết.
“Kế tiếp là chúng ta, chuẩn bị biểu diễn thôi”
Mẫn Nhu theo giọng nói quay lại, chiếc micro được đưa tới gần, Âu Nhiễm
Phong cũng buồn chán tựa vào cây cột sân khấu, chiếc cằm thon hất hất ra phía bên ngoài, quả thật màn biểu diễn bên ngoài đã gần hết.
Mẫn Nhu cầm lấy micro, nói cảm ơn, sau đó hướng mắt ra bên ngoài. Cô theo
bản năng tìm kiếm Lục Thiếu Phàm, lên biểu diễn đối với cô chỉ như ăn
một bữa cơm, chỉ là lúc này cô hơi lo lắng, giống như chỉ có nhìn thấy
Lục Thiếu Phàm cô mới có thể bình tĩnh lại.
Âu Nhiễm Phong nhìn
tình trạng của Mẫn Nhu lúc này, anh mỉm cười chúm chím, giống như không
hề có phiền muộn, tay chơi đùa với micro, sau đó lại ngẩng đầu cười đến
mê hoặc, bàn tay to cầm lấy tay Mẫn Nhu, cô giãy giụa hết sức, nhưng Âu
Nhiễm Phong lại giải thích như chẳng có việc gì.
“Chúng ta là
partners, cái năm tay nhỏ nhoi này chẳng qua để phát huy tinh thần đoàn
kết cách mạng, em muốn hay không cũng chẳng sao, chỉ là có phần hơi bảo
thủ quá rồi”
Mẫn Nhu cúi đầu nhìn bàn tay Âu Nhiễm Phong nắm chặt không buông, lại nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta bộ dạng lợn chết
không sợ phỏng nước sôi, cô cũng không chịu thua phản bác nói:
“Anh cũng nói chúng ta là partners, từ trước đến nay, trong nước hay ngoài
nước làm gì có partner nào mà động tay động chân với đồng nghiệp chứ?”
Âu Nhiễm Phong giống như không nghe Mẫn Nhu hỏi lại, người đứng thẳng tựa
vào cột, tay nắm tay Mẫn Nhu không hề buông ra, đôi mắt phượng nhìn về
phía sân khấu đội biểu diễn đang chào cảm ơn, sau đó nghiêng đầu chế
nhạo nói:
“Anh rất hiếu kỳ, em đối với Lục Thiếu Phàm có phải cũng miệng mồm lanh lợi thế không!”
“Chỉ sợ làm anh thất vọng rồi, tôi chưa có ý định trở thành sư tử hà đông thời hiện đại”
Mẫn Nhu hài lòng khi thấy khóe miệng Âu Nhiễm Phong giật giật, vẫy vẫy tay
hai người đanh dính vào nhau, kết quả tay vẫn không được tự do, phía
trên sân khấu tiếng người dẫn chương trình cất lên:
“Tiếp theo, chúng ta hãy cho một tràn pháo tay hoan nghênh Âu Nhiễm Phong và Mẫn Nhu”
Phía dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm rền, có lẽ do quân nhân có kỷ luật,
nên dù trên sân khấu là siêu sao quốc tế mỗi hành động đều trang trọng
không quá khích, không giống như fan cuồng hô to hét lớn, biểu hiện như
không quan tâm.
“Anh có buông ra không?”
Mẫn Nhu có đủ lý
do để tin rằng Âu Nhiễm Phong cố ý, cô còn chưa kịp uy hiếp xong đã bị
Âu Nhiễm Phong kéo lên sân khấu, nhất thời, hình ảnh hai người nắm tay
nhau hiện ra trước mắt toàn dân thiên hạ.
Đôi mắt nhìn xuống
những bóng áo xanh yên lặng dưới sân khấu, khóe mắt bị bóng người to
đứng đó không xa thu hút, Mẫn Nhu bỗng nhiên quay đầu, cô thấy Lục Thiếu Phàm đứng ở hàng cuối cùng nhìn mình, mặt tỏ ra bao dung, nở nụ cười
yêu chìu.
Nếu như Lục Thiếu Phàm tỏ vẻ khó chịu, Mẫn Nhu cũng sẽ
không xấu hổ như vậy, cách nhau xa như vậy, cô nhìn thấy ánh mắt cổ vũ
của Lục Thiếu Phàm, cảm thấy dạ dày như đang co rút, bàn tay nắm tay Âu
Nhiễm Phong cũng tiết mồ hôi.
Không thể phủ nhận, trước mặt mọi
quân nhân, cô lại không hề nể mặt Lục Thiếu Phàm, dám cùng Âu Nhiễm
Phong nắm tay thân mật, khác gì tát vào mặt Lục Thiếu Phàm, cô không
biết, sau ngày hôm nay, mọi lời đồn thổi còn bay tới mức nào.
“Đứng trên sân khấu nhìu năm như thế mà em vẫn còn run!”
Mẫn Nhu chỉ cảm thấy lòng bàn tay trở nên mát rượi, gió nhẹ lướt qua, ra là hai bàn tay đang dính liền cũng tách rời, nghe những lời trêu ghẹo của
Âu Nhiễm Phong, cô cũng không phản bác, chỉ bước xích ra ngoài duy trì
khoảng cách an toàn cùng Âu Nhiễm Phong, cầm lấy mircro chờ đợi tiếng
nhạc.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về tuấn nam mỹ nữ trên cao,
một vài quân nhân trốn ra khỏi hàng cũng không gây ra náo động, người
bên cạnh cho rằng họ đi giải quyết, chứ không nghĩ gì nhiều.
Tiếng nhạc dạo êm ái quanh quẩn trong không khí, có người chìm đắm trong đó
cũng có người rất tỉnh táo, hai tay Lục Thiếu Phàm đan trước ngực, đứng
trong góc khuất, hai mắt ôn hòa nhìn bóng người mảnh mai xinh đẹp, gương mặt anh tuấn không hề có vẻ giận dữ.
Tiếng bước chân hấp tấp từ
bên cạnh truyền tới, lông mày Lục Thiếu Phàm nhíu lại, nhưng không hề
quay lại nhìn mắt chăm chú nhìn về khoảng sân phía trước, đám quân nhân
lúm khúm quay về hàng ngũ, ngồi xuống chỗ của mình tay gãi gãi đầu đội
nón.
Môi Lục Thiếu Phàm xuất hiện nét vui mừng, mắt Mẫn Nhu không mất đi vẻ dịu dàng. Đôi mắt sắc sảo chuyển động lướt qua bóng người cao lớn của đám quân nhân đang ngẩng đầu sải bước trở về chỗ.
Trong
sân, giọng nữ êm ái du dương cất lên theo giai đường, khiến cho không
khí xung quanh như đứng lại, tất cả âm thanh khác đồng loạt biến mất,
nhưng đột nhiên âm nhạc biến mất chỉ còn tiếng Mẫn Nhu.
Sao lại có chuyện thế này?
Đám quân nhân đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết có ai nói gì lại như cục
đá ném xuống mặt hồ khiến từng cơn sóng ngày càng lan ra, tiếng la hét
càng to.
Nhân viên hiệu chỉnh âm thanh mướt cả mồ hôi trán, vội
vàng kiểm tra thiết bị, kết quả là: “Tất cả thiết bị âm thanh đều xuất
hiện vấn đề nghiêm trọng, tạm thời không thể sửa được”
Mẫn Nhu
quay đầu hỏi Âu Nhiễm Phong, anh cũng hướng mắt nhìn ra góc môi cong
lên. Mẫn Nhu cũng nhìn theo hướng đó thì thấy Lục Thiếu Phàm im lặng
đứng đó.
“Làm nghệ sĩ ai cũng lo xảy ra những tình huống bất ngờ
thế này, anh cũng không ngoại lệ, cho nên, partner của anh, em không cần phải lo đâu”
Âu Nhiễm Phong phong độ mỉm cười trấn an Mẫn Nhu,
sau đó lui vào trong sân khấu, để mình Mẫn Nhu đứng đó, vài giây sau,
anh ta trở lại, trong tay Âu Nhiễm Phong còn cầm thêm cái loa lớn, nhân
viên công tác phía sau bị đẩy ngã.
“Xin lỗi vì đã để xảy ra
chuyện ngoài ý muốn thế này, chỉ là hậu quả oxy hóa khiến tôi nhìn thấy
cũng bất ngờ, dây điện to như vậy chỉ vài giây sau đã bị cắt thành hai
đoạn, tôi cũng không nói nhiều nữa, vì không có nhạc đệm, tôi sẽ biểu
diễn khả năng đánh trống dở tệ của mình, Mẫn Nhu sẽ biểu diễn cho mọi
người xen”
Lời nói vui đùa của Âu Nhiễm Phong xoa dịu đi bầu
không khí, Mẫn Nhu cũng nhận ra ý tứ sâu xa trong lời nói của anh ta, Âu Nhiễm Phong bề ngoài cười nhưng bụng toàn dao găm, anh ta cầm cái loa
đưa cho cô.
“Bà cô của tôi ơi, em đừng có ghét nó, lo dùng đi”
Mẫn Nhu nhìn cái loa trong tay, đầu tưởng tượng ra hình ảnh mấy bà cô to
giọng trong chợ cá, khóe mắt giật giật nhưng không thể cự tuyệt đành mỉm cười phối hợp, cô nói vài câu khuấy động không khí, rồi đợi Âu Nhiễm
Phong đánh trống .
Cây gậy gõ xuống phát ra âm thanh thanh thúy,
tiếng trống trầm thấp, Mẫn Nhu tính mở miệng hát thì tiếng vỡ chói tai
khiến mọi âm thanh đều nghẹn lại trong cổ.
Cô khó hiểu quay người lại, thấy mặt Âu Nhiễm Phong sa sầm, cây gậy gõ chỉ còn lại một nửa,
nửa đoạn còn lại thì lăn qua chỗ cô đứng, rồi rớt mạnh xuống trước hàng
lãnh đạo.
Mẫn Nhu cảm thấy huyệt thái dương của mình đang rung
lên, Âu
Nhiễm Phong cũng gập người mười lăm độ xin lỗi mọi người, vừa
nghĩ cách cứu nguy, sau đó anh ta thấy Peter vẻ mặt nghiêm trọng đứng
dưới sân khấu vẫy tay.
“Em đứng ở đây đối phó một lát đi, anh xuống dưới một lát rồi quay lại ngay”
“Ừ”
Cô nhìn Âu Nhiễm Phong chạy xuống dưới sân khấu, Peter nói nhỏ vào tai Âu
Nhiễm Phong vài câu hai người liền vội vã chạy ra ngoài. Mẫn Nhu dĩ
nhiên bước đúng là họa vô đơn chí, cô cũng không thể trông cậy Âu Nhiễm
Phong có thể giải quyết tình huống ngay được, quân nhân bên dưới cũng
mất đi kiên nhẫn, cô cười lễ độ, cầm loa để lên môi.
Mẫn Nhu
trước giờ chưa từng hoài nghi khả năng ca hát của mình, giọng ca trong
sáng của cô đi qua loa khuếch đại lên, dưới sân khấu đang ồn ào liền im
lặng lắng nghe.
“Trên người anh mang theo mùi hương đặc biệt..
Em đã tìm thấy anh ngay..
Không cần đưa mắt nhìn xung quanh.
Dẫu biết rằng cả đời này chúng ta xa cách nhau cả đoạn đường..
Dù có xa em vẫn nhìn thấy..
Anh là người quan trọng với em..
Sẽ không bao giờ bị màn đêm che lấp..
Mỗi sự dịu dàng củ anh đều khiến em như tỏa sáng.
Chúng ta đi một vòng mới gặp được nhau..
Tiếng nhạc du dương hòa cùng với tiếng hát của Mẫn Nhu, Mẫn Nhu như cảm thấy
điều gì đó, cô nghiêng đầu thấy Lục Thiếu Phàm đang bước lên bậc thang,
từng bước đi gần về phía cô, màu xanh sáng chói lọi, nụ cười sáng rực,
khiến cho tim cô đập nhanh, gương mặt cũng mỉm cười để lộ lúm đồng tiền.
Lúc em phải chiến đấu một mình, Lục Thiếu Phàm anh chưa bao giờ vắng mặt.
Vì sự xuất hiện của Lục Thiếu Phàm, đám quân nhân bên dưới bắt đầu hoan
hô, không biết do ai khởi xướng, chỉ biết ở dưới không ngừng nhao nhao
nói: “Nhảy đi, nhảy đi”. Lãnh đạo bên dưới cũng cười vỗ tay, Trương Minh cũng không quan tâm cỗ vũ nói:
“Huấn luyện viên Lục, nếu cậu không nhảy thì để tôi”
Vì câu nói của Trương Minh, phía dưới càng ồn hơn, Mẫn Nhu quay đầu nhìn
vẻ mặt ung dung của Lục Thiếu Phàm, chủ động kéo bàn tay to của anh, dí
dỏm chớp mắt.
“Huấn luyện viên Lục đẹp trai, không biết em có thể nhảy cùng anh không?’
Nụ cười trên môi Lục Thiếu Phàm càng rộng ra, ngón tay thon dài vòng qua eo Mẫn Nhu, giọng nói dịu dàng rót vào tai cô.
“Đây là vinh hạnh của anh, phu nhân xinh đẹp”
So với cảnh náo nhiệt tại sân khấu biểu diễn thì trong một căn nhà tuy
trống trải nhưng không hề yên tĩnh, kẻ đáng ra phải đứng trên sân khấu
biểu diễn lại chán nản gọi điện thoại di động, đáp lại anh ta chỉ có
tiếng “Ngoài vùng phủ sóng”
“Phong a, sao tôi lại nghe tiếng nhạc thế này, không phải các thiết bị âm thanh đều hư hết rồi sao?”
Âu Nhiễm Phong nén giận, mắt nhìn Peter áp chặt vào cửa sắt bị khóa, lắng
nghe động tĩnh bên ngoài căn nhà, Âu Nhiễm Phong xoay người đá mạnh vào
sau xe thể thao, anh ta cũng không kiềm nổi cơn giận:
“Lục Thiếu Phàm, anh đúng là tên tiểu nhân”
Lúc nãy nếu không phải Peter nói với anh ta, chiếc xe thể thao không thấy
đâu Âu Nhiễm Phong cũng không bỏ sân khấu, cũng không nghe lời người
quân nhân đi ngang qua, kết quả xe thì tìm thấy nhưng lại bị nhốt trong
này.
Không biết bao lâu thì cửa sắt mở ra, Âu Nhiễm Phong ném di
động vào tay Peter, không để ý tới người quân nhân mở cửa đang xin lỗi,
vội vàng chạy tới chỗ biểu diễn thì thấy Lục Thiếu Phàm đưa cho Mẫn Nhu
một bó hoa hồng lớn, Âu Nhiễm Phong giận đến mức muốn hộc máu.
“Peter, anh mau nói xem, chuyện này là thế nào?”
Nếu như anh nhớ không lầm, bó hoa hồng kia là do sáng nay anh đặt mua từ
thành phố, còn dặn Peter bảo quản kĩ, định khi diễn xong sẽ tặng Mẫn
Nhu, bây giờ chuyện này là sao!
Peter vẫn đi theo sau, tay đẩy
mắt kinh trên sống mũi, nhìn Âu Nhiễm Phong thở hổn hển kéo nút thắt của bộ đồ quân xuống, từ từ nói:
“Vừa rồi có một người quân nhân nói doanh trại là nơi nghiêm túc, không thể dùng hoa làm nhiễu loạn tâm tư, cho nên anh ta cầm hoa mang đi”
“Mang đi? Tôi thì thấy là mượn hoa Hiến Phật”
Âu Nhiễm Phong cảm thấy mình bị Lục Thiếu Phàm chơi không phải một hai
cái, nhìn hai người ôm nhau hạnh phúc trên sâu khấu, Âu Nhiễm Phong hận
đến nghiến răng, nhìn người quản lý bên cạnh chỉ giỏi làm rách việc hơn
là thành công.
Peter nhìn bộ dạng hừng hực lửa của Âu Nhiễm
Phong, liền thở dài không biết làm sao, ban đầu là đi mua nước tương,
kết quả gặp phải người bán keo kiệt, nước tương thì không mua được, còn
phải xách về hũ đường cũ!
“Anh nói xem huấn luyện viên của chúng ta sao lại hẹp hòi như thế, có cần phải làm cho người ta cùng đường tuyệt lộ thế không?”
Trong một góc khuất, hai bộ đội đặc chủng nhìn bộ dạng cô đơn của Âu Nhiễm Phong, không thể không đồng tình.
“Vậy là anh không hiểu rồi, huấn luyện viên của chúng ta thực hiện triệt để ba phương châm”
Tiếp nhận ánh mắt sùng bái nghi vấn, bộ đội đặc chủng hừ hừ nói:
“Thứ nhất tính kế với tình địch, khiến anh ta khổ mà không nói được; thứ hai hãm hại tình địch, khiến anh ta thiệt thòi mà không biết ai làm, còn
thứ hai chính là giáo huấn tình địch, khiến anh ta biết rõ là mình làm
nhưng lại chẳng có chứng cứ”
“Ra là thế”
Lúc đi xuống sân
khấu, Mẫn Nhu vuốt nhẹ bó hoa hồng, hạnh phúc cười sáng cả mắt, hai mắt
hấp háy nhìn vẻ hờ hững của Lục Thiếu Phàm hỏi:
“anh mua hoa khi nào vậy, sao em lại không biết?”
Lục Thiếu Phàm ôm Mẫn Nhu vào lòng, cằm để lên đỉnh đầu Mẫn Nhu, lông mi dài nhướng lên, khóe miệng tỏ ra đắc ý:
“Thích không?”
Mẫn Nhu ngửi mùi thơm ngào ngạt của hoa, cũng không truy vấn xem hoa từ đâu ra, cười ngọt ngào, kéo tay Lục Thiếu Phàm, mười ngón tay đan vào nhau.
“Em cắm nó vào phòng đây”
“Được thôi, em thích thì tốt rồi”
“Ông xã à, anh tốt quá”
Sáng sớm hôm sau, đám quân nhân nghe tiếng kêu hoảng sợ từ một căn nhà, sau
đó vị huấn luyện viên quần áo không chỉnh tề bị đá ra khỏi phòng, cửa
phòng đang đóng chặt đột nhiên mở ra, anh đang thích thú tưởng vợ mình
bỏ qua, ai ngờ bó hoa hồng bị vứt vào người, ảo tưởng muốn vào nhà nay
lại đụng phải lỗ mũi.
“Lục Thiếu Phàm, tối nay anh đừng có về đây ngủ”
Huấn luyện viên ta đối với quyết định của vợ mình dĩ nhiên không tán thành,
mắt nhìn bó hoa hồng trên đất, phía trên bò chi chít mấy con sâu khiến
vợ anh bị kinh hãi là đầu sỏ gây nên.
Sau đó, tại thao trường,
một màn kinh tâm động phách, một hàng, hai mươi mấy người bị treo ngược
trên cọc, tiếng kêu rên từ đợt này sang đợt khác, vị huấn luyện viên thì ngồi trong bóng mát, gương mặt mờ mịt.
“Huấn luyện viên a, bọn
em thật không biết bó hoa này còn biết trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu sớm
biết đã không đưa nó cho huấn luyện viên a”
“Huấn luyện viên a, anh không thể qua sông rút ván, các anh em đều vì anh mà lên núi đao xuống chảo dầu a”