“Cạch cạch”
Mật khẩu của căn nhà được giải cổng mở ra, mang đến cho căn phòng tối tăm
một luồng sáng yếu ớt, Kỷ Nguyệt Hân đưa mắt nhìn gian phòng giản dị
theo phong cách hiện đại, lông mày chau lại do dự một chút rồi đi vào.
Phía trên mặt ghế sô pha mềm mại là áo khoác, rèm cửa màu trắng do có gió
xuân thổi nhẹ qua cũng dập dìu. Dường như vì sự ấm áp uể oải của bầu
không khí khiến cô không nỡ bước mạnh chân, mỗi bước chân khi đặt xuống
nền gạch đều từ từ.
Kỷ Nguyệt Hân dạo một vòng quanh vòng khách,
trên bàn ăn chỉ để hai hộp cơm đã mở, bên trong là canh cặn thịt thừa do anh ăn thừa lại sao?
Đôi mắt lướt qua khu nhà trọ không dính
chút bụi, Kỷ Nguyệt Hân cảm thấy thật đau đầu, cô tựa vào bàn ăn xoa xoa huyệt thái dương. Không biết cô có nên vui mừng không, anh trai cô ngày nào ở trốn ở đây, nhớ lại kỉ niệm suốt ba năm chứ không phải là sa ngã
suy sụp tinh thần?
Nhặt chiếc cravat rơi trên đất, cô lại tựa vào lưng ghế, Kỷ Nguyệt Hân đi đến trước cửa sổ, dùng lực kéo rèm cửa đang
phủ xuống, ánh mặt trời chói mắt liền tràn vào ngôi nhà u tối, sau đó cô xoay người đi vào phòng ngủ.
Lúc anh hai cô mua căn nhà này thì
nó không được trang nhã cho lắm,phòng ốc thì hư hỏng cực kì khó coi. Cô
cũng không quên, lúc đó anh hai cô sa sầm mặt, lạnh lùng ra lệnh cho
công ty nội thất trong vòng 1 tháng khôi phục nguyên dạng ban đầu.
Nơi này thuộc về anh, không có bất cứ người đàn ông nào có tư cách bước
vào, giống như trái tim của Mẫn Nhu, chỉ đón nhận mình sau, nhưng sau ba năm tất cả đều thay đổi.
Lục Thiếu Phàm bước qua, ml vẫn là Mẫn
Nhu, chỉ là không còn là cô gái trong mắt hay trong suy nghĩ chỉ có mình Kỷ Mạch Hằng, nơi này vẫn xem như thuộc về anh chỉ là ý nghĩa không còn như trước, nơi này đã thiếu đi người con gái chờ đợi anh.
Trong phòng ngủ mọi thứ đều để y nguyên không hề đụng tới, trên giường không
dấu hiệu ngủ qua, Kỷ Nguyệt Hân nhíu mày, đẩy cửa phòng cách vách ra,
trong phòng âm u yên tĩnh, lò sưởi để mở, người đàn ông thì ngủ say
trên ghế da.
Laptop vẫn còn hiện tư liệu được làm gấp gáp, mặt
bàn cũng đầy văn kiện xếp lộn xộn, Kỷ Nguyệt Hân im lặng lại gần, nhìn
gương mặt lạnh lùng đang ngủ say.
Đôi mắt khó che đi sự mệt mỏi
từ từ hé mở, Kỷ Nguyệt Hân không đành lòng nhìn thấy anh trai mình như
thế, cô chua xót đưa mắt dời đi, sắp xấp đống lộn xộn trên bàn.
Long mi đen thon dài của Kỷ Mạch Hằng run lên, ấn đường nhúc nhích, hai mắt
mở to, bong người nhỏ nhắn bận rộn đứng trước bàn khiến anh ngạc nhiên,
trái tim như bị vật gì đè mạnh xuống.
Kỷ Nguyệt Hân để xấp văn
kiện sang một bên, thở phào một cái, vừa tính quay đầu lại thì bị ai đó
ôm chặt vào lòng không biết làm sao, gương mặt lạnh lẽo pha chút ưu
thương, ngón tay thon dài bấu chặt vào cánh tay cô, cô phiền muộn thở
dài:
“Anh hai, em là tiểu Hân”
Cánh tay siết chặt đột
nhiên thả ra, Kỷ Nguyệt Hân có thể cảm nhận được thân hình cao lớn ở sau lưng lui về sau rồi rời khỏi thư phòng, không nói gì cả tất cả chỉ như
là ảo giác của mình cô.
Anh hai không quên được Mẫn Nhu, hai năm
qua anh vẫn không quân được, chẳng lẽ là ba năm, chẳng lã lại phí hoài
thêm ba năm để quên, hay cả đời vẫn chẳng thể quên?
Dù anh hai
không muốn quên thì trưởng bối trong nhà cũng sẽ không cho phép anh tiếp tục suy sụp như vậy, bất kể là tình cảm còn hai không thì bây giờ chẳng khác gì người lạ, không lâu nữa cô sẽ có chị dâu.
Thông qua thương nghiệp, đằng sau những từ ngữ chói lọi ấy lại chỉ là cảnh tưởng hoang tàn điêu tịch thế này sao?
Ở nhà mẹ cô vẫn chưa hoàn toàn ổn định, Kỷ Nguyệt Hân cảm thấy rất bực
bội, nếu như lúc trước không phải mẹ xem thường Mẫn Nhu, mà ra sức vì
chuyện của Mẫn Nhu và anh hai thì anh hai làm không lại không có chút
hảo cảm nào với Mẫn Nhu?
Có lẽ, mẹ cô cũng hối hận, hối hận vì
quyết định sai lầm của mình, giữa hai chị em Mẫn gia, bà lại chọn ngọn
đèn dầu đã cạn, theo tính của mẹ cô, có lẽ mỗi đêm đều than trách bản
thân.
Dù sao năm đó, cô là người mai mối của Mẫn Nhu và Kỷ Mạch Hằng, hôm nay có thể nói Mẫn thị chính là sở hữu của Kỷ thị.
Mấy Tháng trước, Mẫn Chí Hải về hưu, quyền lực của Mẫn thị đều đặt vào tay
Mẫn Nhu, không còn chút nghi vấn nào, Mẫn Nhu dĩ nhiên sẽ ngồi vào vị
trí tổng giám đốc Mẫn thị, nắm cả Mẫn thị.
Nghe nói Hồng Lam sau
khi bị liệt thì sống chẳng hề thoải mái, dù cho Mẫn Chí Hải có tiền nhờ y tá tới chăm sóc nhưng vẫn không đếm xỉa đến bà ta. Những người được mời tới chăm sóc cũng không phải lương thiện, Hồng Lam sau khi gặp tai nạn
xe thì mất đi khả năng nói chuyện, người chăm sóc bà ta đều mắt nhắm mắt mở.
Nhớ tới mấy ngày trước vô tình nhìn thấy một cảnh trong bệnh viện, Kỷ Nguyệt Hân lại cảm thấy buồn nộn, cô ôm ngực muốn xóa bỏ bộ
dạng khổ sở của Hồng Lam ra khỏi đầu.
Trong căn phòng âm u, mùi
hôi thối thoang thoảng, khăn trải giường đều bị bẩn, nằm trên đó là cơ
thể gầy đét vàng vọt như sắp chết, chỉ còn da bọc xương. Áo ngủ dính
toàn đồ bẩn do bài tiết ra, thế mà không ai giúp bà ta lau rửa.
Kỷ Nguyệt Hân không nhìn nổi nữa, vội vàng bỏ đi, trên hành lang thì gặp
một người phụ nữ mập mạp thong thả đi tới, tay cầm chén tổ yến, đang đút vào miệng, khi nhìn thấy mỹ nữ cao gầy đứng trước phòng bệnh, người phụ nữ mập mạp ngại ngùng để thừa xuống, cười hì hì nói:
“Cô tới thăm phu nhân sao, tôi đang giúp bà ấy thử xem cháo có nóng không, nếu nóng quá bà ấy không ăn đổi.
Nếu người nắm bên trong là người khác, với tính cách nóng nảy của cô, cô sẽ trực tiếp khai trừ nữ hộ sĩ này nhưng người nằm bên trong là Hồng Lam
nên
cô phớt lờ cười nhẹ rồi nói: “Cô cứ thử tiếp đi”, rồi thong thả bỏ
đi
Cô không quên, bi kịch tuổi thơ của Mẫn Nhu do ai gây ra, cũng sẽ không quên nếu không vì hai mẹ con Hồng Lam, anh hai cô sẽ không như hiện tại, lấy ơn báo oán cách sống này của hai mẹ con Hồng Lam triệt để không thể thực hiện được.
Ra khỏi thư phòng, Kỷ Nguyệt Hân thấy
Kỷ Mạch Hằng từ phòng ngủ bước ra, y phục đều thay sạch sẽ, nước đọng
lại trên mặt cũng lau khô, anh cầm lấy cravat đi vào phòng bếp.
Mọi tập quán sống của nh đều không thay đổi, chỉ là nơi sống của anh lại
chuyển sang đây, căn nhà còn lưu lại khí tức của người con gái anh yêu.
“Anh hai, ba kêu anh tối nay tham tiệc đầy tháng của chủ tịch tập đoàn Long Hưng tối nay”
Kỷ Mạch Hằng lấy từ trong tủ lạnh ra hai quả trứng, không hề có phản ứng,
anh bắt đầu làm bữa sáng, dướng như không chút hứng thú với bữa tiệc mà
Kỷ Nguyệt Hân nói tới.
“Tập đoàn Long Hưng là chủ đầu tư quan trọng của chúng ta, ba hi vọng anh sẽ tham gia thể hiện chút thành đi”
“Anh sẽ đi, không cần nói”
Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng cắt ngang lời cô, bưng khay ra khỏi phòng bếp, cô
cũng không tin vào lời anh nói, liền ngồi xuống đối diện thái độ kiên
quyết.
“Ba còn nói, bảo em làm bạn gái của anh theo anh tới đó, từ kinh nghiệm lần trước, lần này ba không thể không phòng”
Kỷ Mạch Hằng chậm rãi cắt trứng chiên, đầu nhất lên, thuận miệng nói:
“Tùy em”
Màn đêm buông xuống, trong đại sảnh xa hoa, những người có máu mặt trong xã hội thượng lưu đều nhấc chân lên tay cầm ly rượt, Kỷ Nguyệt Hân đoán
không sai, nếu không phải có cô giám sát, Kỷ Mạch Hằng tuyệt đối không
tới.
Im lặng ngắm ly rượu ngồi sát bên Kỷ Mạch Hằng, cô cũng
không biết nên làm gì, đành dùng lỡi lẽ khuyện Kỷ Mạch Hằng đi sang chào hỏi các doanh nghiệp, không ngờ cửa đại sảnh khẽ đẩy vào.
Kỷ
Nguyệt Hân nhìn thấy bóng người màu hồng khẽ ngẩn ra, cô không ngờ Mẫn
Nhu lại tới đây, cha cũng không nói với cô. Nghĩ lại cũng cảm thấy hợp
tình hợp lý, Mẫn Nhu bây giờ là chủ Mẫn thị, dù thích hay không vẫn phải xuất hiện trong một số trường hợp.
Cô mặc bộ váy màu hồng, kiểu
dáng đơn giản nhưng không mất đi vẻ lấp lánh, áo được thiết kế kèm theo
găng tay màu trắng, tóc búi cao càng lộ rõ vẻ sang trọng của cô. Dù đã
làm mẹ, nhưng sức quyến rũ và tươi trẻ đều không hề giảm.
Mẫn Nhu cũng không tới một mình, cùng đi với cô là cổ đông lớn thứ hai của Mẫn
thị cũng xem như chú cô. Cô dẫn theo Mẫn Chí Sơn đi tới chỗ mọi người,
dù ai nhìn thế nào cô cũng mỉm cười chào hỏi, tuy chỉ quen sơ sơ nhưng
nghé con mới đẻ lại không hề sợ khí thế của hộ.
Mẫn Nhu vừa Từ
Tây Tạng trở về hai tháng trước, sau đó thuận lợi tiếp nhận Mẫn thị,
nhưng chưa từng chính thức xuất hiện trước công chúng, bây giờ xuất hiện ở đây, Kỷ Nguyệt Hân cười khổ, chẳng lẽ Mẫn Nhu thật là số mệnh không
thể né tránh của anh trai cô sao?
Kỷ Nguyệt Hân quay đầu nhìn Kỷ
Mạch Hằng, nhưng chiếc ghế kế bên lại trống trơn, ly rượu đặt bên góc
bàn, Kỷ Mạch Hằng thì biến mất
“Nguyệt Hân”
Giọng nói nhu mì vang lên, Kỷ Nguyệt Hân cũng không quan tâm Kỷ Mạch Hằng liền quay lại chào Mẫn Nhu, mỉm cười.
“NHu, nghe nói cậu định tiến hành cải cách, tính di dời trụ sở của Mẫn thị lên thủ đô, có thật không?”
Mẫn Nhu cũng không giấu, cười gật đầu:
“Ba tháng nữa, Thiếu Phàm về có lẽ anh ấy sẽ nhận chức vụ ở thủ đô, mình không thể không chuẩn bị”
Kỷ Nguyệt Hân thấy Mẫn Nhu hạnh phúc, lòng thầm oán anh hai lại bỏ lỡ Mẫn
Nhu, nhưng gương mặt không hề để lộ vẻ thất thần, cô dắt tay Mẫn Nhu đến chỗ khuất hỏi thăm tin tức hai đứa bé song sinh.
“Ngô và Tiểu Đóa rất ngoan, có rảnh cậu tới Lục gia đi”
Mẫn Nhu cũng nhìn ra Kỷ Nguyệt Hân do dự, tất nhiên cũng hiểu cô do dự
chuyện gì. Kỷ Nguyệt Hân lo lắng cô là em gái Kỷ Mạch Hằng biết đâu
người Lục gia không thích cô.
“Đừng lo, mẹ chồng mình rất tốt,
gia gia cũng không ở nhà thường xuyên, hơn nữa Thiếu Phàm cũng rất thân
thiện, nếu cậu tới anh ấy sẽ rất vui”
Nghe Mẫn Nhu khen Lục Thiếu Phàm, mặt toát lên vẻ ngượng ngùng và ngọt ngào, Kỷ Nguyệt Hân thầm đau đớn, Lục Thiếu Phàm mà thân thiện sao, trên thế giới này con sói nào
cũng nuôi sủng vật kế bên.
“Nguyệt Hân, thế nào?”
Kỷ Nguyệt Hân lấy lại tinh thần, ngại ngùng cười cười:
“Phải a, rất thân thiện”- Với điều kiện là cậu ngồi kế bên mình