Lục Đình Quân yếu thế lên tiếng.
Cùng lúc đó cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ nam lúc nãy cũng đi ra, anh ta nhìn ba người họ rồi lên tiếng :”Bệnh nhân hiện tại đã không sao? Sau này hạn chế tránh để cô ấy chịu những đả kích lớn.
Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa phải đưa cô ấy đến bệnh viện một cách nhanh nhất”
“Được, cảm ơn bác sĩ”
Không lâu sau, Triệu Lan Nhi cũng được chuyển ra phòng bệnh.
Người phụ nữ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, Lục Đình Quân nhìn cô mà lòng đau vô cùng.
Anh ngồi xuống bên cạnh giường, bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, bàn tay ấy rất lạnh.
Anh nhẹ nhàng ủ ấm từng chút từng chút :”Lan Nhi, anh sai rồi.
Em tỉnh lại đi, trách anh cũng được đánh anh cũng được nhưng đừng ngủ như vậy có được không? Nhìn em như vậy anh rất khó chịu.
Em phải tỉnh lại để anh còn giải thích với em chứ?”
Bàn tay anh đang nắm bỗng nhiên bất ngờ cử động.
Người trên giường bỗng từ từ mở mắt
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi của Triệu Lan Nhi, cô khẽ nhíu mày.
Bỗng dưng cô cảm nhận được thứ gì đang nắm chặt tay mình.
Mắt của cô dần mở ra, do ánh sáng không thích hợp nên cô phải chớp mắt vài lần mới có thể mở ra
Bên tai cô vang vẳng giọng nói quen thuộc của chồng mình
" Lan Nhi, em tỉnh rồi"
" Lan Nhi em có làm sao không?"
Lục Đình Quân lo lắng đứng dậy ân cần hỏi han cô gái đang nằm trên giường bệnh.
Cô gái kia vẫn nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác vô cùng xa lạ
Cô mấp máy môi vài cái rồi lên tiếng, giọng nói khàn khàn vì thiếu nước :" Em không sao"
" Không sao thì tốt"
Gương mặt của anh hiện rõ nét vui mừng, tay anh vẫn nắm chặt bàn tay cô :" Lan Nhi, em đừng nhìn anh với ánh mắt đó được không?"
Triệu Lan Nhi nhìn anh rồi cử động một cách máy móc :" Không nhìn như vậy? Lục Đình Quân nếu anh không cần em em sẽ rời đi.
Đừng làm chuyện mập mờ sau lưng em"
" Không phải...!Lan Nhi mọi chuyện chỉ là