“Lan Nhi sao em lại nói vậy? Em đừng tin lời nói của Nhạn Hồi”
Anh đau lòng nhìn cô lên tiếng :”Lan Nhi, không ai xứng với anh bằng em cả.
Em là vợ của anh, chuyện này pháp luật thừa nhận, không ai có quyền phán xét về em cả”
“Nghe anh, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.
Anh và cô ta không có quan hệ gì hết, người anh yêu là em, vợ anh cũng là em, con dâu của cha mẹ anh cũng là em, chỉ có Triệu Lan Nhi là Lục thiếu phu nhân ngoài ra không còn ai nữa, hiểu không?”
Lục Đình Quân ôn nhu nói ra một tràn câu khẳng định địa vị của cô.
Tâm trạng Triệu Lan Nhi cũng dịu đi rất nhiều, cô mím môi nhẹ nhàng gật đầu
Nhìn cô gái ngồi trên giường bệnh vô cùng mong manh, chỉ sợ đụng mạnh một chút sẽ bị thương, Lục Đình Quân nhìn cô như vậy rồi lại thở dài.
Rốt cuộc cô đã nghe cái gì mà trở nên như vậy?
“Lan Nhi, nói anh nghe.
Có phải ai đã nói với em cái gì không?”
Điều này anh có thể chắc chắn, chắc chắn cô đã nghe ai đó nói gì về anh và Nhạn Hồi kia.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại thở dài rồi nói ra
“ Vài tuần trước, có vài người bạn học cấp 3 của anh đến quán bar.
Lúc đó em vô tình nghe được cuộc trò chuyện của những người họ.
Còn nghe thấy cái tên Nhạn Hồi, họ nói anh và cô ấy từng có quan hệ tình cảm.
Lần này cô ấy trở về là muốn giành lại anh”
Giọng nói của Triệu Lan Nhi nhỏ dần, cô ngẩn đầu nhìn anh :”Lục Đình Quân, chuyện này là thật sao?”
“Đúng là anh và cô ta từng có quan hệ tình cảm.
Nhưng đã kết thúc từ lâu rồi, bây giờ anh chỉ có em”
Triệu Lan Nhi mím môi lên tiếng: “Có thật không?”
“Thật, anh chỉ yêu vợ anh.
Những người phụ nữ khác anh không cần”
Lục Đình Quân kéo cô ôm vào lòng :”Vậy nên Lan Nhi của anh phải mau khỏe biết không? Em bệnh như vậy anh thật sự rất đau lòng”
“Anh học đâu cái thói đó vậy? Sến quá đi mất”
Cô dụi đầu lòng ngực của anh ngại ngùng lên tiếng.
Nhìn hành động đáng yêu của cô như vậy, khóe môi của Lục Đình Quân không khỏi cong lên.
Bỗng dưng cánh cửa phòng bệnh mở ra, mẹ Lục đi vào khẽ ho vài tiếng
“Khụ khụ”
“Ở đây là phòng bệnh đấy nhé?”
“A mẹ?”
Triệu Lan Nhi nhìn mẹ Lục rồi mở miệng lên tiếng.
Mẹ Lục nhìn thấy cô liền đi đến bên cạnh giường, đẩy thằng con trai “ruột” của mình ra ngồi vào chỗ của anh, bà nắm bàn tay lạnh lẽo của cô không ngừng lên tiếng nhắc nhở
“Sao tay lại lạnh như vậy? Lan Nhi của mẹ sao lại ra nông nỗi như thế này? Có phải ai kia làm gì con không vui không?”
Vừa nói bà vừa liếc mắt sang con trai mình với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, sau đó bà lại tiếp tục nói :”Lan Nhi, có chuyện gì cứ nói với mẹ, mẹ làm chủ cho con”
“Mẹ, con không sao đâu”
Triệu Lan Nhi mỉm cười dịu dàng lên