Tiết lão thái đáp :
- Dĩ nhiên là của nữ nhân thêu nên .
Lục Tiểu Phụng ngập ngừng hỏi :
- Phu nhân ⬦ ! Phu nhân không nhận lầm đấy chứ ?
Tiết lão thái thái không khỏi lộ vẻ bực mình, dựng mặt lên hỏi lại:
- Ngươi coi nữ nhân có lầm không ? Hay là ngươi coi ta cũng là một cô bé ?
Lục Tiểu Phụng vội đáp :
- Không phải thế .
Tiết lão thái thái nói :
- Ta coi những cái này còn sành hơn ngươi coi nữ nhân gấp mười lần. Ta mà coi lầm thì tình nguyện đem con cháu bảo bối cho ngươi vì thua cuộc .
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Dù phu nhân thua cuộc cho cô cháu, tiểu nhân cũng không dám .
Tiết lão thái thái lộ vẻ khẩn trương hỏi :
- Sao ngươi không dám ? Chẳng lẽ thị xấu quá ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Xấu thì cô không xấu chút nào nhưng cô hung dữ quá. Lần trước tiểu nhân bị cô cắn một miếng, cơ hồ đứt cả dái tai .
Tiết Băng vẫn khép nép đứng bên, bây giờ mặt cô đỏ bừng cúi gằm xuống .
Tiết lão thái thái cười nói :
- Các ngươi bảo thị hung dữ, nhưng ta xem thị chẳng những không hung dữ chút nào mà còn ngoan ngoãn chết người .
Mụ nắm lấy tay Tiết Băng vừa cười vừa nói tiếp :
- Con nhỏ này phải chứng bệnh duy nhất là hay thẹn thùng e lệ
thái quá. Thực ra việc gì mà phải đỏ mặt. Gái cắn trai là một việc thiên kinh địa nghĩa .
Tiết Băng mặt đỏ đến mang tai khẽ nói :
- Hài nhi không dám cắn y đâu, y thúi lắm ! Tiết lão thái thái cười rộ hỏi :
- Ngươi mà không cắn thật thì sao lại biết người ta hôi thối ?
Tiết Băng "hứ" một tiếng rồi cắm đầu chạy đi. Tuy cô chạy lẹ nhưng không quên trợn mắt lên nguýt Lục Tiểu Phụng một cái, miệng nói khẽ :
- Công tử coi chừng, nghe ! Lục Tiểu Phụng ngó nàng ra chiều say sưa ngây ngất .
Tiết lão thái thái cười híp mắt lại nói :
- Ngươi muốn chạy theo thì cứ việc đi đi. Cái đó chẳng có gì bất tiện .
Lục Tiểu Phụng ngần ngại đưa mắt nhìn tấm đoạn hồng trong tay mụ .
Tiết lão thái thái cười hỏi :
- Ngươi ngó gì dữ vậy ? Chẳng lẽ ngươi sợ ta không trả lại ?
Mụ vừa cười vừa cầm tấm đoạn đưa trả Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Giả tỷ có hai mảnh thì ta làm cho con nha đầu được đôi giầy, nhưng chỉ có một mảnh .
Mụ chưa dứt lời, Lục Tiểu Phụng hỏi ngay :
- Phu nhân bảo cái này có thể dùng làm gì ?
Tiết lão thái thái đáp :
- Dĩ nhiên là làm giầy. Thứ đoạn này thường dùng để khâu mũi giầy .
Lục Tiểu Phụng ngơ ngẩn, ngập ngừng hỏi :
- Có thể làm đôi giầy đỏ được không ?
Tiết lão thái thái đáp :
- Dĩ nhiên là giầy đỏ. Đoạn hồng sao lại làm giầy đen ? Ngươi vốn là người thông minh, không hiểu trở nên ngớ ngẩn từ hồi nào ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Vừa rồi tiểu nhân sợ quá thành ngớ ngẩn .
Tiết lão thái thái hỏi :
- Ngươi sợ gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tiểu nhân sợ cô đang chờ ở ngoài cửa để cắn tiểu nhân .
Qua? nhiên chàng vừa ra cửa liền bị cắn một miếng .
Tiết Băng chờ chàng ở ngoài cửa cắn một miếng rất nặng .
Lục Tiểu Phụng sờ tai nhăn nhó cười nói :
- Xem chừng tại hạ sắp thành Gia Cát Lượng đến nơi rồi, vì đoán việc như thần .
Tiết Băng trợn mắt nhìn chàng lộ vẻ hung dữ hỏi :
- Ai bảo công tử vừa rồi đã thừa cơ khinh khi tiện thiếp ? Công tử còn thả lời ly gián bảo tiện thiếp không chịu đưa vào. Tiện thiếp mà không đưa thì công tử làm sao vào được ? Tiện thiếp chưa cắn đứt tai là còn lịch sự lắm đấy .
Lục Tiểu Phụng đành ngậm miệng. Khi cô gái cố ý kiếm chuyện rắc rối thì hạng trai thông minh đều ngậm miệng .
Tiết Băng đột nhiên cướp lấy tấm đoạn trong tay chàng hỏi :
- Cái này của ai thêu ? Tại sao công tử coi nó như một thứ bảo bối ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chỉ vì nó nguyên là một thứ bảo bối .
Tiết Băng cười lạt nói :
- Bảo bối cái con khỉ. Tiện thiếp coi nó không đáng một đồng .
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cô nương nói vậy là sai. Ít ra nó cũng đáng giá mười tám hộc minh châu, tám chục vạn lạng tiêu ngân, chín ngàn lạng vàng lá .
Tiết Băng giật mình kinh hãi nhìn chàng hỏi :
- Công tử điên rồi chăng ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không điên đâu .
Tiết Băng hỏi :
- Không điên mà sao lại nói trăng nói cuội ?
Lục Tiểu Phụng thở dài. Chàng không muốn đem việc này nói cho cô hay, nhưng chẳng sớm thì muộn cũng bị cô bức bách phải nói. Chi bằng đánh bạo nói trước thì hơn .
Tiết Băng lẳng lặng nghe chàng kể chuyện đầu đuôi, mắt cô sáng lên. Cô chờ chàng kể hết mới hỏi :
- Ngoại trừ món này, chẳng lẽ không còn chút manh mối gì nửa sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không còn gì nữa .
Tiết Băng hỏi :
- Vì thế mà công tử muốn đến nhà Phúc Thụy Tường ở kinh thành để hỏi dò tấm đoạn này bán ra từ hồi nào và bán cho ai phải không ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ hy vọng gần đây số người mua thứ đoạn hồng này không có mấy .
Tiết Băng chớp mắt nói :
- Dường như những nhà bán gấm đoạn hàng năm đều ghi sổ .
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thế mà bây giờ tại hạ muốn đi ngay .
Tiết Băng nói :
- Được lắm ! Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chúng ta ư ?
Tiết Băng đáp :
- Phải rồi ! Chúng ta ⬦ Lục Tiểu Phụng ngắt lời :
- Chúng ta tức là cả cô nữa hay sao ?
Tiết Băng đáp :
- Hẳn thế .
Lục Tiểu Phụng hửng hờ nói :
- Nếu có cô là không có tại hạ .
Tiết Băng trợn mắt hỏi :
- Công tử không muốn đưa tiện thiếp đi hay sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Không muốn .
Tiết Băng trợn mắt nhìn chàng hồi lâu đột nhiên thị xoay chuyển nhãn quang hỏi :
-Vừa rồi lão nhân gia nói tới giầy đỏ dường như công tử giật mình kinh hãi?
Lục Tiểu Phụng "ồ" một tiếng .
Tiết Băng hỏi :
- Phải chăng công tử đã gặp người đi giầy màu đỏ ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Người đi giầy màu đỏ thì thiếu gì ! Tiết Băng nói :
- Nhưng trong đám này hẳn có số người đặc biệt, tỷ như kẻ
không nên đi giầy đỏ mà cũng cứ đi .
Lục Tiểu Phụng không khỏi động dung. Chàng còn nhớ người mạo xưng Đại Kim Bằng Vương lúc lâm tử trong tay vẫn nắm chặt chiếc giầy đỏ .
Tiết Băng không bỏ lỡ cơ hội nhân lúc chàng lộ vẻ bâng khuâng, hỏi ngay :
- Công tử có biết tại sao những người đó nhất quyết đi giầy đỏ ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không hiểu .
Tiết Băng hỏi :
- Công tử có biết người đi giầy đỏ là ai không ? Những người đi giầy đỏ có điều chi bí mật ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không rõ .
Tiết Băng nói :
- Tiện thiếp biết rồi .
Lục Tiểu Phụng hít một hơi chân khí. Trái tim đập mạnh hơn vì cái bí mật về giầy đỏ qua? làm cho chàng động tâm. Nhưng chàng vẫn không hỏi .
Chàng biết rằng có hỏi Tiết Băng cũng không chịu nói ra .
Tiết Băng ngó chàng bằng khoé mắt cất tiếng hỏi :
- Công tử có muốn biết điều bí mật này không ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Muốn biết lắm chứ ! Tiết Băng hỏi :
- Vậy bây giờ công tử có muốn đưa tiện thiếp đến kinh thành không ?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Dĩ nhiên muốn lắm. Muốn chết đi được .
Lục Tiểu Phụng không muốn ngồi xe ngựa. Chàng thích cưỡi ngựa còn không thì đi bộ. Nhưng lúc này chàng phải ngồi xe vì Tiết cô nương thích thế .
Tiết cô nương vốn là người lả lướt. Cô đi đường muốn bước lẹ cũng không được, hay ít ra cô muốn làm bộ như vậy .
May mà đi xe rất êm vì đường bằng phẳng, nhất là đường lớn dẫn tới kinh thành càng phẳng lì .
Lục Tiểu Phụng ngồi trên xe đưa tay lên sờ cằm dường như sái quai hàm. Bỗng chàng phát giác gần đây chàng cười gượng nhiều quá mà ra như vậy .
Tiết Băng ngồi đối diện đăm đăm nhìn chàng, mắt cô lộ tia cười rất ôn nhu không bút nào tả xiết ! Lục Tiểu Phụng không nhịn được lên tiếng :
- Bây giờ cô nương có thể nói chỗ bí mật cho tại hạ nghe .
Tiết Băng hững hờ hỏi :
- Chuyện chi bí mật ?
Dường như cô hoàn toàn quên hết câu chuyện vừa rồi .
Lục Tiểu Phụng nhắc lại :
- Dĩ nhiên là diều bí mật về giầy đỏ .
Tiết Băng ngập ngừng đáp :
- Uûa ! Điều bí mật này ư ? ⬦ Bây giờ chưa phải là lúc nói tới chuyện bí mật này .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bao giờ cô nương mới nói ?
Tiết Băng đáp :
- Chờ lúc tiện thiếp cao hứng. Hiện giờ trong lòng tiện thiếp không cao hứng mấy ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao cô lại không cao hứng mấy ?
Tiết Băng đáp :
- Bất luận là ai ngồi đối diện với một chàng ngốc thì chẳng thể nào cao hứng được .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ai là chàng ngốc ?
Tiết Băng đáp :
- Công tử chứ ai ?
Lục Tiểu Phụng cười gượng hỏi :
- Tại hạ là tên giặc phụ lòng lại còn là chàng ngốc nữa ư ?
Tiết Băng đáp :
- Cả hai loại đều đúng .
Cô cười hề hề nói tiếp :
- Vì nếu công tử chẳng phải là tên giặc phụ tình thì đã không đối xử với tiện thiếp hư đốn như vậy. Nếu công tử chẳng phải là chàng ngốc thì đã không tới kinh thành với cặp mắt ngơ ngác .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao muốn đến kinh thành lại là chàng ngốc ?
Tiết Băng hỏi lại :
- Công tử đến kinh thành làm chi ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cái đó cô nương đã biết rồi .
Tiết Băng hỏi :
- Phải chăng công tử đến nhà Phúc Thụy Tường để hỏi ai đã mua tấm đoạn này ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng thế ! Tiết Băng hỏi :
- Mỗi ngày họ bán thứ đoạn này ra biết bao nhiêu ? Dù họ có ghi sổ, chẳng lẽ công tử đi hỏi từng người ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Những người mua đoạn đỏ tơ đen chắc không nhiều lắm .
Tiết Băng nói theo :
- Vả lại người đó trước nay đi đâu chỉ có một mình thì dĩ nhiên chính y đi mua lấy .
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng thế. Vụ bí mật này hơn hết là đừng để người thứ hai nào biết tới .
Tiết Băng đột nhiên cười lạt nói :
- Nhưng công tử căn cứ vào điều chi mà biết được y chỉ mua tơ đen cùng đoạn đỏ ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì y chỉ dùng đến hai thứ này .
Tiết Băng hỏi :
- Cái đó lấy chi làm chắc là y chỉ mua hai thứ này, mà không mua thứ nào khác ? Chẳng lẽ có người cấm y mua những thứ khác ?
Lục Tiểu Phụng nhắc lại :
- Y chỉ dùng hai thứ này thì còn mua thứ khác làm chi ?
Tiết Băng cười lạt nói :
- Thuyết này không xuôi đâu. Nhất định y không mua thật nhiều tơ đen và đoạn đỏ để người ta chú ý và để công tử đi bắt y. Chẳng lẽ y cũng là người ngốc như công tử ?
Lục Tiểu Phụng không biết nói sao .
Tiết Băng lại nói tiếp :
- Đã là một chuyện bí mật thì chẳng khi nào y lại để dấu vết cho công tử dễ bề tìm kiếm. Nếu y trót lỡ lưu lại một chút manh mối gì thì lúc đó công tử đến nơi không chừng y đã cho một mồi lửa đốt sạch nhà Phúc Thụy Tường rồi .
Lục Tiểu Phụng ngơ ngác một lúc rồi thở dài nói :
- Nếu vậy tại hạ qua? là chàng ngốc .
Tiết Băng nói :
- Công tử còn là tên giặc phụ bạc nữa .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Nếu vậy thì không nên đến kinh thành hay sao ?
Tiết Băng đáp :
- Đi cũng bằng vô ích .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Đã không nên đến kinh thành thì sao cô lại cho đi đường này ?
Tiết Băng mỉm cười đáp :
- Vì tiện thiếp biết phía trước có hai nơi bán rượu ngon. Tiện thiếp còn biết công tử là người khí độ rộng rãi, nhất định sẽ mời tiện thiếp uống mấy chung. Có đúng thế không ?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Té ra tuy tại hạ vừa ngốc dại vừa phụ bạc nhưng ít ra cũng còn một điểm son vì không phải là hạng khí độ nhỏ nhen .
Tiết Băng nói :
-Nam nhân chỉ cần một điểm son này cũng đủ để nhiều thiếu nữ ưa thích .
Vén rèm lên đã ngó thấy ở phía xa xa trên bờ sông nhỏ trong khu rừng liễu một lá cờ chiêu bài bán rượu treo chênh chếch hiện ra .
Tiết Băng sáng mắt lên nói :
- Đó là chỗ người ta bán rượu