Cô làm việc ở công ty ngày nào cũng gặp mặt với Lăng Khả Hân, còn chẳng buồn đấu khẩu với ả nữa.
-Lăng Khả Hân, ngày nào cũng kiếm chuyện với tôi thú vị lắm sao? Tôi cũng thắc mắc không biết cô lấy đâu can đảm này khi hết lần này tới lần khác cô toàn thua thảm hại.
-Cô...cô đừng đắc ý sớm.
Lục tổng đã có vị hôn thê rồi, sớm muộn cô cũng bị vứt sang một bên thôi.
Để xem xem cô còn đắc ý được mấy hôm nữa.
-Vậy cô kiếm cái dép nào dày dày chút mà ngồi hóng nhé.
Có lẽ sẽ lâu đó.
-Đồng Oanh Lạc! Tôi chờ ngày đó tới và cười vào mặt cô.
Đồng Oanh Lạc cũng không để tâm tới lời của Lăng Khả Hân lắm.
Ngày nào cô cũng nghe những câu như vậy hoặc đại khái như vậy nên cũng quá quen rồi, cũng chẳng biết câu nào thật câu nào đùa.
Nhưng lần này Lăng Khả Hân nói là thật, không biết cô biết thì sẽ có phản ứng như nào đây.
Cô được hắn giao cho nhiệm vụ đi tới công ty khác để tiếp khách hàng.
-Cái tên Lục Thiên Hạo đáng ghét này.
Cái gì cũng đẩy sang cho mình.
Đáng ghét.
Cô đang vừa đi vừa chửi thầm hắn thì gặp phải một cô gái.
Nhìn qua cũng biết là con nhà quyền quý rồi, nhưng mà thái độ người này không tốt chút nào, có người va phải người cô ấy, ả liền muốn hét vào mặt người ta luôn.
Đúng là người có tiền không muốn mình bị thiệt mà.
Cô nhìn thấy cũng mặc kệ, đi gọn vào tránh mặt cô ta.
( Khoan đã, cô ấy không phải nhân viên Thiên Tầm, vào đây có việc gì đây?) Cô đang thắc mắc thì chuông điện thoại reo lên, là Lục Thiên Hạo gọi tới.
-Thư ký Đồng, quà cho đối tác cô tự chuẩn bị nhé, về nói phòng tài vụ gửi lại.
Đương nhiên là ít hơn số cô bỏ ra.
-Lục Thiên Hạo! Anh...
-Tút ...Tút...Tút.
Cô thật muốn quay lại tẩn cho anh ta một trận mà.
Hắn chọc cô khiến cô quên luôn vấn đề mình thắc mắc lúc nãy.
Cô đi tiếp tục công việc của mình.
Phòng làm việc của Lục Thiên Hạo.
-Lục tổng, có người nhận là vị hôn thê của ngài đòi gặp.
-Hôn thê? Cô ta đang ở đâu?
-Ở dưới sảnh, đang ở quần tiếp tân ạ.
-Kệ cô ta, nói tôi không ở công ty, đi bàn công việc với khách hàng rồi.
-Vâng.
Quầy tiếp tân.
-Thưa cô, ở đây không có lịch hẹn hay thẻ nhân viên thì không được vào ạ.
-Tôi là vị hôn thê của tổng giám đốc công ty cô, cô nói tôi không được lên thì tôi không được lên sao? Có tin tôi nói Thiên Hạo đuổi hết mấy người đi không?
-Thưa cô, mong cô thông cảm.
-Mày...
Một chàng trai đi từ trên tầng xuống, đến thẳng quầy tiếp tân.
-Thưa tiểu thư, Lục tổng hiện đi bàn việc với khách hàng không có ở công ty ạ.
Mời cô lúc khác đến.
-Không có ở công ty.
Vậy được, tôi sẽ ở đây chờ xem anh ấy trốn được bao lâu.
-...
Thật hết nói với ả Vãn Vân này mà.
-Lục tổng, cô ấy nói sẽ đợi ở dưới đại sảnh đến khi gặp được ngài mới thôi ạ.
-Kệ cô ta.
-Nhưng mà...
-Sao?
-Nếu chuyện này lộ ra ngoài ảnh hưởng không tốt đến cả hai nhà đâu ạ.
Cô ấy là con gái Vãn gia....
-Đi ra ngoài.
Hắn thật muốn xuống nhấc ả ta mà ném đi mà, còn vác tận mặt đến đây...!với lại, nếu để cô ta mà gặp Đồng Oanh Lạc thì thế nào.
Suốt cuộc là nên xuống hay không xuống đây?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng hắn vẫn quyết định xuống gặp Vãn Vân.
Thấy hắn xuống mặt ả như nở hoa,