Cô sau cánh cửa đang ngồi thất thần, hai hàng lệ không kìm nén được mà chảy dài trên gò má.
Đây là cái cảm giá đau đớn gì vậy? Cô cũng không biết tại sao mình lại thế này nữa, cô chỉ biết thấy mấy bài báo bài biết kia về hắn và Vãn Vân thì trái tim cô đau quá.
Cô thật sự rất muốn tìm Lục Thiên Hạo mà hỏi cho ra lẽ, nhưng còn gì để nghi ngờ mà hỏi nữa, có tư cách gì mà hỏi chứ.
Cô cầm điện thoại trên tay, phút chốc lại mở lên xem, sợ mình có lỡ mất thông báo nào không, xem hắn có nhắn tin hay gọi lại hay không.
Cô mong chờ hắn gọi lại cho cô mà nói rằng điều đó là không đúng, gọi lại cho cô mà giải thích.
Cái thứ mong muốn hão huyền đó cứ chạy loăng quăng trong đầu cô nãy giờ.
Có tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, tiếp sau đó là tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Cô vội đứng dậy thoáng qua sự vui mừng, lau hết nước mắt và đổi sang nét giận giữ.
Cô mở cửa mắt không nhìn thẳng về người đứng trước cửa, giận dỗi nói
-Anh tới đây làm gì? Không phải lúc này anh nên ở bên vị hôn thê của mình sao?
-Oanh Lạc, nhìn xem mình là ai?
-Thanh Loan?
-Sao? Không chào đón mình sao? Đang mong chờ Lục tổng của cậu đến sao?
-Đâu có!
-Đâu có? Mặt cậu viết rõ rồi kìa.
Thôi vào trong đi .
...
-Cậu sao thế? Vừa khóc à?
-...
-Làm sao?
-Mình không biết nữa, mình khó chịu quá.
Cô đang kìm nén đến đây thì oà ra mà khóc.
-Vì chuyện Lục Thiên Hạo có hôn thê sao?
-Ừ.
-Có phải cậu yêu anh ta rồi không?
-Yêu? Thế nào là yêu?
-Khi cậu biết ghen đó.
Cậu thấy hụt hẫng, đau buồn khi anh ta bên người khác.
Là mong muốn ngày nào cũng thấy anh ta.
-Là vậy sao?
-Chịu thôi.
Ai định nghĩa được tình yêu chứ, con tim mình bảo thế nào thì là thế đó.
-...
-Cậu yêu anh ta thật rồi?
-Mình không biết nữa.
Mình chỉ qua thấy rất khó chịu, tim mình đau quá.
Huhu.
-Đồ ngốc.
Yêu ai không yêu lại đi yêu Lục Thiên Hạo chứ.
-Chắc là mình yêu anh ta mất rồi.
Huhu.
Vậy mình đối với Tử Sâm là gì?
-Cậu mong chờ gặp anh ấy không?
-Không
-Có buồn khi anh ấy có người khác không.
-Mình còn muốn tìm đối tượng cho anh ấy.
-Cậu có vui sướng khi anh ấy tỏ tình không?
-Không...Mình chỉ thấy mình muốn đền đáp cho anh ấy vì những chuyện trước đây thôi.
-Vậy đó không phải yêu.
Đó chỉ là sự cảm kích mà cậu đối với ân nhân mình thôi.
-Là vậy sao?
-Vậy giờ cậu định làm gì?
-Làm gì được chứ? Lục tổng có hôn thê rồi, mình còn có thể làm gì chứ.
Mình cũng không xứng với ngài ấy, chắc chỉ có Vãn Vân mới xứng với ngài ấy.
-Tình yêu làm gì có xứng với không xứng chứ? Huống chi cậu không phải là người vô danh tiểu cốt, cậu có tài năng, có bản lĩnh.
Phải đứng lên đấu tranh cho tình yêu của mình chứ.
-Nhưng mà anh ấy có hôn thê rồi.
-Các cậu ấm ai chả có hôn thê, đa số đều là do sự sắp xếp của gia đình.
Nếu Lục Thiên Hạo thích cậu thì cái danh hôn thê kia không tính là gì cả.
-Lục tổng sao có