Hắn không thể ổn định được tâm trạng liền lái xe ra ngoài để thoải mái hơn.
Bỗng một chiếc xe vụt lên trước xe hắn rồi rẽ ngang chặn xe hắn lại, nếu không phải hắn phanh kịp lúc thì đã xảy ra tai nạn rồi.
Hắn nhìn chiếc xe dừng trước mình thì ổn định lại tâm trạng, bước xuống xe.
Người trong xe bên kia cũng mở cửa xe bước xuống.
-Thẩm Tiếu, anh đang giúp tôi kiểm tra phanh xe sao?
-Tôi làm gì tốt thế chứ? Tôi là đang kiểm tra xem mắt anh mù không thôi.
-Anh nói lời vậy là có ý gì?
-Tôi có ý gì? Tôi hỏi cậu, nếu mắt cậu không mù sao cậu lại chỉ dùng tai để nghe vậy, cậu không biết quan sát sao? Cậu không nhìn ra Đồng Oanh Lạc là cô gái như thế nào sao mà đuổi việc cô ấy?
-Tôi đuổi việc ai đó là việc của tôi? Liên quan gì tới anh? Giờ cô ấy không còn là nhân viên Thiên Tầm nữa, anh có thể tuyển cô ấy về Thịnh Hân làm việc.
Thẩm Tiếu nghe đến đây mất khống chế liền vung cú đấm vào mặt hắn, khiến hắn lùi lại phải dựa vào đầu xe ô tô.
Thẩm Tiếu không chút kiêng nể, tiến lên cầm vào cổ áo hắn kéo hắn lên sát mặt mình mà tiếp tục quát:
-Lục Thiên Hạo, cậu nói câu này có thấy nực cười không? Ngày trước là cậu một hai đòi tranh mời cô ấy về với tôi, ngăn cản cô ấy về Thịnh Hân, cũng là cô ấy một lòng lựa chọn cậu, lựa chọn Thiên Tầm.
Giờ cậu nói lời này có phải khó nghe lắm không?
-...
-Tôi lại nói cho cậu biết Lục Thiên Hạo, nếu cô ấy cần tiền thì đã sớm về Thịnh Hân và ở bên tôi rồi.
Cô ấy lựa chọn về bên đó không phải vì cô ấy thích cậu sao?
-Cô ấy? Thích tôi?
-Đúng vậy, chẳng nhẽ cô ấy làm nhiều việc như vậy vì cậu là vì đồng lương đó sao? Cậu có vấn đề về nhận thức không? Ngày họp báo đó cậu biết cô ấy buồn bã thế nào không?
-Tôi vì muốn cô ấy và gia đình an toàn nên mới chọn đính hôn với Vãn gia.
Lúc này Thẩm Tiếu mới nới lỏng tay ra quay đi chỗ khác, Lục Thiên Hạo giờ mới thấy dưỡng khí, đứng dậy chỉnh lại vạt áo.
-Tôi còn tưởng anh muốn làm con ngoan rể hiền nữa chứ.
-...
-Những lời tôi nói anh tin hay không thì tuỳ.
-Thẩm Tiếu, anh có thể giúp tôi một việc được không?
-Lục tổng là đang cầu xin tôi sao?
...
Bên này Đồng Oanh Lạc cả ngày miệng còn chưa tiếp xúc với miếng thức ăn nào.
Cô cũng không cảm thấy đói, đầu óc để một nơi xa.
Cái cảm giác sau khổ này lại lần nữa quay về ngự trị cô.
Lần này còn đau khổ hơn nữa.
Cô nghĩ tới bao nhiêu kỉ niệm giữa hai người, từng hình ảnh hiện lên rõ nét trong tâm trí cô.
Tất cả sự ấm áp dịu dàng mà hắn dành cho cô lần nữa ùa về, tiếp sau đó là quang cảnh hôm qua khiến cô không kìm được mà đổ lệ.
Hắn từng ấm áp thế, từng tin tưởng cô đến thế mà đến lần này lại chọn bỏ rơi