Đồng Oanh Lạc trở về, suy nghĩ về điều và Thẩm Tiếu nói, vẫn thấy nó thật viễn vông, bản thân cô cũng chưa từng nghĩ đến điều đó.
Lại một đêm dài trôi qua.
Sáng hôm sau, cô cùng Thanh Loan đi mua sắm.
Con gái mà, thà cuối tháng ăn mì cũng phải cho mình một buổi shopping hết mình.
Cô và Thanh Loan đi vào Trung tâm thương mại, ngắm quần áo, ngắm túi xách, đang nghĩ đến cái thứ nào đẹp đẹp mà rẻ rẻ để mua.
Thật trùng hợp, Vãn Vân cùng bạn mình cũng đang mua sắm ở đó.
-Chà chà, ai đây? Đồng Oanh Lạc.
Cô cũng mua sắm đồ ở đây sao? Đồ ở đây đắt lắm đó.
-Thanh Loan, chúng ta đi.
-Làm gì mà vội vàng thế? Cô cũng thật ngốc đó Đồng Oanh Lạc, đáng lẽ lúc đó cô nên cầm tiền của tôi mà rời đi, có phải đỡ nhục nhã không? Loại nghèo hèn như cô còn chê tiền tôi sao?
-Vãn Vân, tôi không muốn đôi co với cô.
Giờ tôi đã không còn làm ở Thiên Tầm nữa, cô hài lòng chưa? Không còn gì thì tôi xin phép đi trước.
Cô kéo tay Thanh Loan rời đi.
Vãn Vân không tiếc sức mà hét thêm vài câu:
-Nhớ đến dự đám cưới của chúng tôi nhé!
Đồng Oanh Lạc cố vờ đi như không nghe tiếng nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Quán ăn.
-Lạc Lạc!
-...
-Này!
-...
-Này! Đồng Oanh Lạc!
-Hả? Ơi? Sao thế ?
-Cậu nãy giờ có nghe mình nói gì không đấy?
-Có.
Thanh Loan tiện tay cốc lên trán cô một cái đau điếng.
-Á! Cậu làm gì vậy?
-Có này! Mình nói lại cậu nghe cho rõ đây.
-Rồi rồi, mình nghe rồi đây.
-Cậu không thể để ả họ Vãn đó coi thường cậu như vậy được, cậu phải trở nên giàu có và mạnh mẽ.
Có như vậy mới không ai bắt nạt cậu được.
-Nhưng mình có gì hơn cô ta đâu?
-Có, cậu có.
Cậu du học bao năm để làm gì hả? Cái danh vương hậu đó của cậu để trưng à? Cậu giỏi hơn cô ta, cậu xinh đẹp hơn cô ta.
-...
-Cậu muốn mở công ty không? Mình giúp cậu.
Lại thêm một người nữa nói cô mở công ty.
-Mình có thể sao?
-Ừm, hoàn toàn có thể.
-...
Cô lại suy nghĩ về điều mà hai người nói.
Ở bên Lục Thiên Hạo lâu quá cô còn quên luôn tài năng của mình.
Cô phải thay đổi.
Buổi tối.
Reng reng reng.
-Alo?
-Thẩm Tiếu, là em.
-Anh biết em sẽ gọi đến mà.
-Anh có thể giúp em không? Em muốn mở một công ty cho riêng mình.
-Ừm, về lĩnh vực thời trang?
-Vâng
-Tự nhiên anh đổi ý rồi.
Em giỏi như thế nhỡ đâu trở thành đối thủ nặng ký của anh thì sao?
-....
-Haha, anh đùa thôi.
Ngày mai ta gặp nhau đi.
Ta sẽ nói về chuyện này rõ ràng hơn.
-Vâng.
-Ngủ sớm đi, tạm biệt.
-Tạm biệt.
Ngày mai gặp.
Đêm nay, sau bao suy nghĩ về tương lai, quá khứ, cô lại nghĩ về hắn.
Không biết hắn đang làm gì? Hắn có nhớ tới cô không? Hắn có