Tần Minh đứng nhìn đến ngây người, lúc trước với sức mạnh của Thanh Ngọc Khát Lang, Bảo Bảo dùng Giới Vực Trọng Lực hao tổn rất nhiều hồn lực mà muốn giữ nó cũng rất khó khăn, bây giờ Thanh Ngọc Khát Lang cũng mạnh lên nhiều nhưng với Cách không Trọng Lực nó đã không thể gượng dậy nổi, đây đúng là tuyệt kỹ.
Thanh Ngọc Khát Lang rên lên vài tiếng và nhìn Tần Minh như có vẻ cũng muốn khen thưởng, rùa nhỏ quay qua nhìn tần Minh " Thanh Ngọc Khát Lang cũng muốn cho ca ca xem tuyệt kỹ mới.
Nhưng ca ca phải chuẩn bị tinh thần vì nó rất hao tổn hồn lực.".
Xong rùa nhỏ biến ra một khối đá cao khoảng 7,8 mét, giống như một đồi núi nhỏ.
Vì đang ở trong thức hải của Tần Minh nên mọi vật có thể biến đổi tuỳ ý theo suy nghĩ của hồn thú và chủ nhân của nó.
Tần Minh ngồi xuống hít một hơi sâu và gật đầu.
Thanh Ngọc Khát Lang vận chuyển hồn lực, 2 mắt đỏ lên thân thể dường như cứng rắn và to hơn, Tần Minh bỗng thấy hồn lực của mình tan biến rất nhanh.
Thanh Ngọc Khát Lang bay vụt đến húc vào tảng đá một cái cực mạnh và nhanh như tên bắn, một tiếng nổ vang dội, khói bụi mịt mù.
Tần Minh mở mắt ra thấy kinh hoàng, ngọn núi như đã biến mất để lại trước mặt là những tảng đá nhỏ.
Thanh Ngọc Khát Lang như cọng bún thiu nằm 1 đống, ánh mắt nhìn Tần Minh như muốn được khen thưởng.
Tần Minh hiểu ý : " Chiêu này quả thực là mạnh, có thể giúp ta rất nhiều trong cuộc thi, Thanh Ngọc Khát lang ngươi giỏi lắm.".
Rùa nhỏ nhắc nhở : " Ca ca nên nhớ tuyệt kỹ này không được tuỳ tiện sự dụng, nó sẽ làm ca ca mạnh lên rất nhiều trong chốc lát nhưng đổi lại ca ca mất rất nhiều hồn lực, nếu sử dụng tuỳ tiện, ca ca sẽ giống như hắn, nằm một đống ai muốn giết thì giết.".
Tần Minh suy nghĩ chốc lát rồi nói : " Thanh Ngọc Khát Lang bây giờ cũng xem như là một phần linh hồn của ta, mà tên thì dài quá, ta đặt tên khác cho ngươi ngươi đồng ý không?".
Thanh Ngọc Khát Lang nghe thấy liền tỏ vẻ vui mừng, 2 cánh nhúc nha nhúc nhích.
Giờ ta sẽ gọi ngươi là tiểu Thanh nhé.
Tiểu Thanh nghe thấy liền cười tít mắt và dần dần nhắm mắt lại ngủ.
Tần Minh và rùa nhỏ lặng lẽ tu luyện và phục hồi hồn lực.
Sáng hôm sau, 4 thầy trò Nhất Long vẫn như mọi khi, thức dậy rất sớm, ăn sáng xong đi ra vận động một chút rồi ra giữa sân tập của môn phái, tại đây có 8 võ đài, ngày thường dùng để cho các đệ tử có thể khiêu chiến lẫn nhau để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Hôm nay dùng để tổ chức cuộc thi môn phái.
Một lát sau, các vị trưởng lão và chưởng môn đưa đệ tử của mình ra sân.
Chưởng môn Lưu Thanh Thư râu tóc bạc phơ, theo sau là một thanh niên dáng cao ráo thư sinh, tay cầm thanh kiếm nạm ngọc, đó là Dạ Vân Thường 18 tuổi, đệ tử duy nhất của chưởng môn.
Tu vi đã là phá khí cảnh lục tinh đỉnh phong, lúc trước là thiên tài của môn phái chỉ đứng sau Thiên Sinh.
Đại trưởng lão Lâm Vô khiết, dáng vẻ già hơn chưởng môn một chút, theo sau nhiều để tử nhưng có 5 người đứng ra dự thi.
Trong đó có 2 người 18 và 19 tuổi, tu vi là phá khí cảnh tứ tinh.
2 người 18 tuổi phá khí cảnh tam tinh và Trần Húc 19 tuổi phá khí cảnh nhất tinh.
Nhị trưởng lão Phùng Viễn Sơn, tướng