Editor: Đào Tử
_________________________
Ánh mắt Kỳ Thiện đảo qua từng người trong mười một cỗ thi thể.
Anh ta suy nghĩ cả buổi vẫn không phát hiện bất luận điểm đáng ngờ.
Dứt khoát không nghĩ, trực tiếp dò đáp án.
"Thiếu ai?"
"Một người đàn ông." Thẩm Đường trả lời xong, lại bổ sung điểm chi tiết, "Người đàn ông cả người cao chừng bảy thước bốn tấc."
"Người đàn ông ước chừng bảy thước bốn tấc?"
Kỳ Thiện thì thào một lần, trong đầu bỗng nhiên lóe lên tia sáng.
Anh ta biết Thẩm Đường nói tới ai!
"Đúng rồi, đúng là thiếu một người như vậy."
Người này có lẽ còn sống!
Ánh mắt Kỳ Thiện khóa chặt phần tay mười một cỗ thi thể.
Tay những thi thể này đều rất thô ráp, màu da lệch đen, sinh rất nhiều vết chai, cho dù lão ma ma mặc tơ lụa cũng có đôi tay làm việc lâu dài, nhưng bên trong những thi thể này không có một đôi chấp bút lâu ngày. Trường kỳ chấp bút viết chữ đốt ngón tay sẽ biến dạng, biên độ biến hình có quan hệ với niên kỷ luyện chữ, tập viết dài ngắn, trên tay những thi thể này cũng không có loại đặc thù ấy.
Nhưng gian phòng bọn họ vừa đợi có vài cái giá sách, bên cửa sổ lưới rỗng còn có hai thư án một lớn một nhỏ, thẻ tre trên thư án là vỡ lòng cho đứa trẻ nhỏ. Nếu đứa trẻ vỡ lòng là A Yến, như vậy người vỡ lòng cho cậu giờ khắc này ở đâu?
Đương nhiên chỉ những điều này chưa đủ chứng minh, cũng có khi vỡ lòng tiên sinh ban ngày dạy đứa bé, ban đêm về nhà mình. Nhưng trước đây thổ phỉ có võ đảm mở cửa cho hai người lại mặc một bộ nho sam màu nâu không vừa người, điểm này có ý tứ.
Khả năng tương đối cao phỏng đoán y phục này không phải của thổ phỉ, chủ nhân chính là vị tiên sinh vỡ lòng cho đứa trẻ.
Kỳ Thiện nói: "Sau đó thì sao? Tìm thấy có làm gì được?"
Thẩm Đường nói ra: "Chí ít có thể biết chút nội tình."
Kỳ Thiện không khỏi bật cười, nhắc nhở Thẩm Đường.
"Thẩm tiểu lang quân còn nhớ thân phận bây giờ của mình? Chưa tính việc này không quan hệ gì với cậu, cho dù hơi liên quan tới cậu, giờ cậu bị liên lụy vào, một khi điều tra sợ là trâu đất xuống biển, một đi không trở lại. Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, đụng ít chuyện nhúng tay vào quan tâm, đây tính diễn du hiệp hào khách à."
Thẩm Đường: ". . ."
Lời này dù khó nghe nhưng lại là lời nói thật.
Hiện tại cô nên bỏ qua mà không phải lướt theo sóng lớn.
Cũng đã tìm toàn bộ trang tử, trừ hai người bọn họ không có người sống khác. Không có manh mối, Thẩm Đường đành phải mặc vào áo tơi, đeo mũ rộng vành, cùng Kỳ Thiện trở lại Tiền gia thôn, cách màn mưa nhìn thấy Thôn Chính canh giữ ở đầu thôn chờ ai. Vừa lúc Thôn Chính cũng nhìn thấy hai người bọn họ, vội vàng đón: "Hai vị cũng đã về rồi —— "
Thẩm Đường tiếc nuối nói: "Chúng ta vẫn không tìm. . ."
Ai ngờ Thôn Chính lại nói: "Đã tìm được A Yến."
Thẩm Đường lẫn Kỳ Thiện đều kinh ngạc: "Tìm được?"
Kỳ Thiện lại hỏi: "Cậu ta ở đâu?"
Thẩm Đường cũng hỏi: "Lúc trước cậu nhóc chạy đi đâu?"
Thôn Chính đang vui vẻ vì A Yến an toàn, thấy hai vị khách xa lạ nhiệt tình như vậy, nụ cười trên mặt càng tăng.
Ông đặc biệt đứng ở đầu thôn đợi hai vị trở về cáo tri tin vui: "Lúc trước A Yến bị thầy cậu bé gọi đi, vị tiên sinh kia nói muốn dẫn cậu rời đi tới Bắc thượng tìm thân. Bởi vì xảy ra chút ngoài ý muốn phải lập tức lên đường, lúc này đã lên đường. . ."
Thẩm Đường và Kỳ Thiện hai mặt nhìn nhau.
"Thầy A Yến?"
"Có chuyện gì mà vội đến đội mưa lên đường đi trong đêm?"
Thôn Chính cũng không biết, ông không tiện hỏi thăm nhiều.
Thẩm Đường hỏi: "A Yến tự nguyện cùng ông ta rời khỏi?"
Thôn Chính quái tai nói: "Tiểu lang quân nói gì vậy?"
Thẩm Đường xấu hổ cười ngượng ngùng hai tiếng.
Thôn Chính lại nói: "Yên tâm, vị tiên sinh kia là người tốt."
Cho dù không phải người tốt cũng không là người què, đầu năm nay đứa bé chẳng đáng tiền, chớ nói chi một đứa có não tật ngu dại.
Phí sức già sức lừa bán cậu bé làm gì?
Trận mưa lớn này mảy may không có ý dừng.
Cách Tiền gia thôn hơn mười dặm.
Toàn thân tuấn mã nâu đỏ đỉnh lấy mưa to xuyên qua rừng rậm.
Lưng ngựa chở hai người một lớn một nhỏ.
Người lớn tuổi kia một đầu tóc xám, trông niên kỷ khá lớn, một thân nho sam màu trăng liềm,