Editor: Đào Tử
_____________________________
Nghe đến mấy binh sĩ này không liên quan tới mình, thần kinh căng cứng của Thẩm Đường buông lỏng xuống, đưa tay đè thấp mũ che nắng rộng vành. Ngồi ở nơi hẻo lánh giả bộ uống trà, cố gắng giảm cảm giác tồn tại: "Binh sĩ Canh quốc. . . Tại sao bọn họ lại ở đây?"
Lời này vừa ra, Kỳ Thiện suýt nữa bị sặc nước trà.
Vị Thẩm tiểu lang quân này thật sự không làm anh ta thất vọng, mỗi một vấn đề đều nằm ngoài ý liệu của anh ta.
"Binh sĩ Canh quốc không ở đây thì ở đâu?"
Thẩm Đường: ". . ."
Trực giác nói cho cô, hình như cô hỏi một vấn đề hết sức ngu xuẩn.
Thẩm Đường ý đồ cứu vãn một chút.
"Nhưng nơi đây không phải Trọng Đài à, không, Tân quốc sao? Binh sĩ Canh quốc như thế nào lại. . ."
Đang nói, chính cô ngừng lại trước, một lời khó nói hết một tay che mắt, không nhìn ánh mắt nhìn kẻ ngu của Kỳ Thiện—— Cô nhớ lúc trước Kỳ Thiện từng nói Trọng Đài, cũng chính là Tân quốc bị công phá, quốc tỷ hư hư thực thực bị Cung thị giấu kín —— Lúc ấy lực chú ý đều tại quốc tỷ và Cung thị, căn bản không nghĩ tới thế lực công phá đô thành Tân quốc là ai.
Bây giờ xem lại, tám chín phần mười chính là Canh quốc.
Vấn đề này bại lộ trọn vẹn cô "Ngây thơ vô tri", may mà Kỳ Thiện cũng quen thuộc Thẩm tiểu lang quân "Ngoài ý liệu", không truy đến cùng.
Thẩm Đường xấu hổ: "Ta. . . Không hiểu rõ những thứ này lắm. . ."
"Hiện tại giải cũng chưa muộn." Kỳ Thiện như cười như không, cong tay gõ nhẹ trên mặt bàn ba lần, mặc niệm ngôn linh "Pháp bất truyền lục nhĩ"*, văn khí nhạt đến không thể thấy dâng lên lại tiêu tán vô tung, anh ta mới nói, "Nhìn Thẩm tiểu lang quân liền biết là sĩ tử quý tộc kim tôn ngọc quý, tại hạ có thể hiểu. Kỳ thật cậu khá tốt, thiếu gia ăn chơi khác sợ có lẽ càng vô tri. Sẽ chỉ cưỡi ngựa Chương Đài, ỷ thúy ôi hồng**, phong lưu tiêu sái, dạo chơi nhân gian, nào biết hận quốc thù nhà, dân sinh khó khăn?"
_*Pháp không truyền qua tai người thứ ba
_**Dựa kề người đẹp
Thẩm Đường: ". . ."
Chỉ cần cô không đặt mình vào chỗ, người Kỳ Thiện nói sẽ không phải cô.
Thẩm Đường mặt dạn mày dày: "Kỳ tiên sinh nói đúng lắm."
Kỳ Thiện trông không vui gì, vừa nãy anh ta cũng là cảm xúc nhất thời lên khó khống chế ——
Canh quốc diệt sát Tân quốc, là chuyện đứa nhóc ba tuổi, nông dân ruộng đồng đều biết, Thẩm tiểu lang quân có liên hệ lớn lao với Cung thị trước mặt thế mà rối rắm, nói không biết. Anh ta không biết nên tức hay nên cười.
Thẩm Đường chột dạ cúi đầu dùng trà.
"Chẳng qua Tân quốc và Canh quốc đều là kẻ giống nhau, diệt hay không diệt nước cũng không quá khác. Đối với bách tính, khác nhau bất quá là kẻ ngồi trên đỉnh tòa núi lớn kia từ một tên hôn quân biến thành một tên bạo quân. . ."
Thẩm Đường nghe xong lời này kinh ngạc.
Ánh mắt cô liếc qua binh sĩ Canh quốc ngồi bên ngoài quán trà, thấy bọn họ không chú ý tới bên này mới yên tâm: "Nghe lời Kỳ tiên sinh, ngài đối với Tân quốc bị diệt rất có ý kiến, nhưng lúc trước chả phải nói. . ."
Hai người mới gặp, Kỳ Thiện cũng bởi vì cô là "Con cháu Cung thị" mà sinh lòng ác ý, nói gần nói xa ám chỉ Cung thị và Tân quốc diệt quốc có quan hệ, rồi giấu kín quốc tỷ. Thẩm Đường còn tưởng rằng Kỳ Thiện rất yêu cố quốc, hiện tại nghe xong không phải ý này.
Kỳ Thiện miễn cưỡng nâng mắt một chút.
"Hai cái này không xung đột."
Thấy anh ta không có ý nói tiếp, Thẩm Đường chỉ đành chủ động đổi chủ đề, nói bóng nói gió, ý đồ biết thêm càng nhiều tin tức về thế giới này. Cô chỉ chỉ đỉnh đầu: "Vị Canh quốc kia. . . Tiên sinh đánh giá thấp hắn như vậy?"
Tân quốc bị diệt quốc, chư hầu vương hoa mắt ù tai nên cõng nồi, chửi một câu "Hôn quân" không quá đáng, nhưng thực lực Canh quốc mạnh mẽ, trong lúc chư hầu vương tại vị khai cương khuếch thổ, Kỳ Thiện lại đánh giá là "Bạo quân"?
Kỳ Thiện cười nhạo: "Nếu kia còn không tính là bạo quân, chư hầu vương nào không thể xưng một câu 'Nhân chủ'*? Nhìn đi, trong vòng năm năm bạo quân Trịnh Kiều không chết, Canh quốc chắc chắn tự chịu diệt vong."
_*Chủ công nhân từ/ nhân ái
Sức bát quái của Thẩm Đường tăng cao.
"Cụ thể 'Bạo' chỗ nào?"
Kỳ Thiện đang muốn phổ cập khoa học, xe chở tù bên ngoài quán trà truyền đến từng tiếng chửi rủa chói tai, chưa đầy một lát cũng chỉ thừa tiếng quất roi cùng tiếng kêu thảm thiết thê lương. Thẩm Đường xuyên qua khe hở màn trúc quán trà nhìn ra ngoài, mơ hồ nhìn thấy một góc xe chở tù chảy máu xuống tí tách.
Lại có một tù phạm giận mắng: "Cho dù các ngươi đánh chết lão phu, lão phu cũng muốn nói ra, cái đầu Trịnh Kiều ngươi tiền giá xâu nịnh hạnh, một đường bán thí nhãn mẹ ngươi cho mà bò lên tiện chủng, để lão phu suy điệt dư sấn, phi ma đái hiếu, tố mộng tổ tông ngươi! Lão tử khua chiêng gõ trống cho thứ hèn nhát nhà ngươi vội bôn tang"*
_Dịch cắt nghĩa lại đây: Cho dù tụi bây đánh chết ông, ông mày cũng phải chửi, cái đầu chó Trịnh Kiều nhà mi có bán cũng chỉ được một cắc (Mắng hắn tiện) nịnh hạnh ( Sủng thần nịnh nọt quân