Editor: Đào Tử
__________________________
Cố Trì bị khơi gợi lòng hiếu kỳ.
Anh ta thưởng trà xanh, nhìn sương khói lượn lờ dâng lên, đáy mắt giống như hiện ra chút sáng, hiền hoà vô hại: "... Đạo văn sĩ có thể để Kỳ Nguyên Lương ngươi nói một câu 'Kiêng kị', ngược lại Trì muốn gặp gỡ. Chắc hẳn người sở hữu nó cũng không phải hạng người vô danh?"
Kỳ Thiện trả lời: "Đúng là không phải hạng người vô danh."
"Là ai?"
Kỳ Thiện: "Người diệt cố quốc ngươi."
Cố Trì: "..."
Một lúc sau, anh ta thì thào: "Thì ra là ông ta... Quét ngang chư quốc Tây Bắc, đúng là không dính nổi một góc bốn chữ 'Hạng người vô danh'... Nhưng, nhưng chẳng phải ông ta không có đạo văn sĩ ư?"
Đạo văn sĩ không phải mỗi văn sĩ văn tâm đều có thể có.
Thu hoạch được nó không liên quan đến phẩm cấp văn tâm thiên phú văn sĩ, không có quy luật, không phải sức người có thể ảnh hưởng. Có chút kỳ tài ngút trời cả đời vẫn không tìm được đạo văn sĩ của mình, mà có ít người tư chất bình thường say rượu tỉnh lại liền có đạo văn sĩ.
Tuy rằng có ít văn sĩ sẽ giấu diếm đạo văn sĩ đến sít sao, nhưng cũng có một bộ phận chọn công khai, tô điểm bản thân.
Người Kỳ Thiện nói, từng tự mình thừa nhận không có đạo văn sĩ, dù sao có hay không cũng không ảnh hưởng thành tựu của ông ta.
"Thẩm tiểu lang quân có câu từ địa phương nói hay lắm —— Miệng văn nhân, gạt người quỷ." Nội tâm Kỳ Thiện thầm đảo mắt trắng, không nghĩ tới Cố Trì sẽ tin tưởng lí do thoái thác này, một người có thể quét ngang chư quốc Tây Bắc, giao thủ trước trận với mưu sĩ văn tâm các quốc gia, toàn thân trở ra sau vô số lần ám sát làm sao có khả năng không có đạo văn sĩ, "Ta ở ngay trước mặt ngươi nói ta không có đạo văn sĩ, ngươi sẽ tin?"
Chư quốc Tây Bắc vì sinh tồn dùng bất cứ thủ đoạn nào, từ bên ngoài trước trận đối chọi, đến vụиɠ ŧяộʍ gài gián điệp mưu sát, chưa từng đứt đoạn. Người kia tức thì trở thành đối tượng trọng điểm bị chiếu cố.
Kết quả thì sao?
Không ai thành công.
Cố Trì đáp: "Ta tất nhiên không tin."
Kỳ Thiện: "Cho nên, ta cũng không tin."
Cố Trì nghi hoặc: "Ngươi làm thế nào biết ông ta có?"
Đã có tâm giấu diếm, khẳng định là đạo văn sĩ này sẽ chọc nghi kỵ hoặc là tai họa ngầm khác. anh ta hồi ức tình báo nhân mạch, vững tin Kỳ Thiện và người kia chỉ gặp mặt mấy lần, nhiều lắm là treo cái quan hệ hư danh "Môn sinh và tọa chủ", Kỳ Thiện làm sao biết loại cơ mật này?
Tay cầm trà của Kỳ Thiện dừng một chút, bình đạm nói: "Ngoài ý muốn."
"Vậy đạo văn sĩ ông ấy là cái gì?" Lo lắng Kỳ Thiện có chỗ cố kỵ không chịu nói, Cố Trì lại nói, "Tính toán tuổi tác, vị kia cũng đến tuổi thọ dưỡng già, không có khả năng tái xuất sĩ. Nghe nói mấy năm trước treo ấn từ quan liền không có tung tích, ngươi lộ ra một hai cũng không phải chuyện gì lớn."
Kỳ Thiện: "Cũng không có gì không thể nói, hiệu quả cụ thể ta cũng không rõ ràng, nhưng có thể xác định —— Nếu ông ấy sử dụng đạo văn sĩ, bất luận địch bạn, người tới gần quanh ông ấy ở khoảng cách nhất định, ông ấy tất có cảm ứng. Đạo văn sĩ hình như còn có thể phân biệt địch ta..."
Khóe miệng Cố Trì giật giật.
Khó trách khi đó các quốc gia Tây Bắc đánh không lại, trơ mắt nhìn Tân Quốc lớn mạnh —— Có khác nào thuộc hạ phe mình đều bị nhìn thấu, thế cục chiến trường chậm hơn người ta mấy bước, còn chưa đánh trước hết thua một bước —— Nói thật, nếu không phải ông già kia tuổi tác quá lớn, Tân Quốc đồng đội heo cản trở, cho ông ấy thời gian mười năm, cho Tân Quốc thay quốc chủ đáng tin cậy, nhất thống Tây Bắc cũng không phải mộng tưởng.
Cái đạo văn sĩ này, nói kinh khủng cũng không tính kinh khủng, nhưng đặt ở chiến trường đúng là sẽ khiến địch nhân đau đầu.
Cố Trì ngửa cổ uống một hớp trà lớn.
Anh ta nói: "Thật đáng tiếc."
Đáng tiếc, nhưng càng nhiều là hâm mộ.
Nhìn đạo văn sĩ nhà người ta, nhìn lại mình một chút, đúng là không thể so sánh. Đạo văn sĩ người kia, địch nhân e ngại hơn nhà mình e ngại, mà đạo văn sĩ của anh ta, chỉ có người một nhà e ngại. Nếu là điều động đi đàm phán, có lẽ sẽ có kỳ hiệu.
Nhưng ở loạn thế mà nói, gân gà cũng không bằng.
Kỳ Thiện không sợ hãi cũng là bởi vì nguyên nhân này.
Đọc tâm?
Hừ ╭(╯^╰)╮
Chỉ cần không thành người một nhà với Cố Trì, thật đúng là không cần sợ.
Có loại ý nghĩ này, Kỳ Thiện nhìn Cố Trì thuận mắt rất nhiều.
Càng quan tâm thân thể Cố Trì hơn.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, sức