Editor: Đào Tử
_____________________________
"Dừng tay —— Các người nện sạp hàng của ta làm gì?"
Thẩm Đường đứng ra, ngăn mấy tên hung ác này lại.
"Cút đi!"
Hiện thực cũng không phải phim truyền hình, người ta sẽ không bởi vì hành động "Dũng cảm" của Thẩm Đường mà dừng tay, ngược lại càng nổi giận.
Tráng hán cầm đầu cảm thấy cô cản tay, chuẩn bị duỗi bàn tay to như quạt hương bồ chụp vào đầu vai cô, rồi ném người sang một bên, may mắn Thẩm Đường tránh nhanh. Nhưng rượu trên sạp của cô gặp vận rủi lớn, bị người ta một cước đạp lăn, vò rượu bày trên ghế dài theo tiếng vỡ nát.
Địch Nhạc ném vò rượu tới tên động tay động chân kia, cả giận nói: "Rượu của ta! Các ngươi đúng là phung phí của trời."
Theo nước rượu bắn, mùi rượu nồng xộc vào mũi, Thẩm Đường còn bị bắn nửa gương mặt, gay mũi đến khiến cô choáng váng.
Cô lắc lắc đầu, đè xuống cỗ khó chịu ấy.
Tên đàn ông cầm đầu xốc sạp hàng vung tay lên.
"Đánh gãy chân cả hai tên ẻo lả này cho ta!"
"Vâng!"
Nói rồi quơ lấy ghế gỗ gậy gỗ.
Tiểu thương ngay thời điểm tráng hán xuất hiện đã sớm dọn quán trốn xa xa, sợ sạp hàng nhà mình bị vạ, mắt thấy tình thế đã xảy ra không thể ngăn cản, sắp diễn biến thành vụ bạo lực đổ máu, người qua đường chủ quán nhát gan ôm đầu thét lên. Tránh thì tránh, trốn thì trốn.
Mặt ngơ ngác - Thẩm Đường: "..."
Địch Nhạc giống như một chú bướm hoa đen bay vọt lên xuống, né tránh các tráng hán vây công. Khi thì vọt người lên, tay áo phất phiêu, khi thì mũi chân mượn lực, duỗi dáng người, giữa không trung vặn eo xoay người người qua đường nhìn đến trợn mắt hốc mồm, không quên trầm trồ.
So với cá chạch còn trơn tuột lươn hơn.
Mấy tráng hán ngay cả góc áo của cậu ta cũng chưa đụng được, ngược lại bị Địch Nhạc nắm lấy cơ hội làm cho người đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi.
Thẩm Đường: "..."
Khá lắm!
Cậu đm là đánh nhau hay là khiêu vũ?
Để một mình cô đơn đấu dọn bãi chiến trường giùm à?
Cố Trì: "..."
Chuỗi phỉ nhổ của Thẩm Đường nhanh chóng bị người vây công cắt ngang, dù sao cô cũng là mục tiêu công kích của đám tráng hán này. Đây đều là người bình thường, Thẩm Đường chưa làm rõ chân tướng, rất khó hạ tử thủ với người ta.
Cảm giác buồn nôn choáng váng còn không ngừng dâng lên.
Né tránh cũng hơi miễn cưỡng.
Nhưng cô mau chóng suy nghĩ ra biện pháp.
"Các đại ca à, các người nhìn ta đi, tiểu nữ chỉ là cô gái yếu đuối vai không thể khiêng, tay không thể nâng, nấu rượu bán rượu kiếm chút tiền trang trải..." Mượn tường đạp, thả người nhảy lên, nghiêng người né tránh khối gỗ đối diện bay tới, không quên nói, "Các người đánh nhầm người rồi!"
Tiếng nói Thẩm Đường thanh thúy to rõ còn có tính xuyên thấu, lại thêm cô cao giọng hô, ước chừng nửa con phố đều nghe được.
Kỳ Thiện ở nhã gian lầu hai xem náo nhiệt: "? ? ?"
Cố Trì lại phì cười ra tiếng: "Dung mạo Thẩm lang xinh đẹp, nam sinh nữ tướng, đúng là dễ bị bách tính phổ thông ngộ nhận là nữ lang. Nhưng cậu ta bị người vây công không nghĩ tới thoát khốn, ngược lại giả dùng thân phận nữ lang 'Xin tha' với những người này, khó tránh khỏi không dễ nhìn lắm."
Sắc mặt Kỳ Thiện hơi đen.
Tính ngay trước mặt anh ta bôi đen Thẩm tiểu lang quân?
"Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết." Kỳ Thiện liếc Cố Trì một cái, trầm giọng nói, "Ngược lại tại hạ không cảm thấy đây là 'Xin tha'. Nếu Ấu Lê muốn, chỉ cần cầm kiếm, vài hơi thở đã có thể gϊếŧ tất cả, nhưng cậu ấy có cần phải làm như thế? Phía dưới có ai không phải người bình thường?"
Đây rõ ràng là hành động nhân thiện!
Ngươi biết cái gì gọi là ưu thế tướng mạo không?
Nếu có thể lấy tướng mạo hóa giải mâu thuẫn, vẫn có thể xem là một loại "Không đánh mà thắng". Giả nữ lang thì thế nào? Đây là tướng mạo và ưu thế phụ mẫu ban cho, nam sinh nữ tướng lớn lên đẹp bao nhiêu! Một quỷ bệnh lao cái mặt bệnh tướng, đi đường đều bị ngại xúi quẩy thì biết cái gì!
Khóe miệng Cố Trì khẽ động: "Tại hạ nghe được."
Kỳ Thiện khẽ nói: "Tại hạ cũng biết ngươi nghe được."
Cố Trì: "..."
Cho nên loại đạo văn sĩ đọc tâm này rất kinh khủng. Tựa như hiện tại, bị người ta mắng trong lòng, trong lòng mình biết rõ lại không thể nói ra. Nói ra, đối phương mặt dày vô sỉ thừa nhận cái nữa, trên miệng mắng một lần nữa, chẳng phải là anh ta tìm mắng à?
Con phố dưới lầu.
Địch Nhạc cũng bị phát ngôn gây sốc của cô hù dọa.
"Tại hạ còn không biết Thẩm huynh ưa nữ y nha?"
Thẩm Đường: "..."
Khá lắm, một câu "Thẩm huynh" ra, không chỉ bỏ đi hoài nghi giới tính của các tráng hán đối với Thẩm Đường, còn gắn mác cao thủ giả nữ cho cô. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm mông Địch Nhạc dưới lớp y phục, rất muốn