Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Trân bảo của cậu đâu? (Trung)


trước sau

Editor: Đào Tử

___________________________

Thẩm Đường một tay bóp cổ một tên lưu manh, kéo người từ quán rượu ra, ném lưu manh như ném rác chung một đống với mấy tên kia.

"Hay lắm!"

"Đại anh hùng!"

"Anh hùng làm rất tốt!"

Dứt lời.

Đám người vây xem vỗ tay rần rần như tiếng sấm nổ.

Địch Nhạc giống như thường gặp cảnh này, cặp mắt đào hoa mỉm cười gần như chứa đầy kiêu ngạo đắc ý. Hắn ôm quyền với đám người vỗ tay, cười nhẹ nhàng nói: "Các hương thân quá khen rồi, cảm ơn mọi người, đa tạ. Hành hiệp trượng nghĩa vốn là điều bọn ta nên..."

Thiếu niên áo đen tựa như chú công hưng phấn xòe đuôi, Thẩm Đường nhìn chằm chằm cái mông dưới xiêm y cậu ta, nhìn chằm chằm ba giây.

Cuối cùng, cô thuận theo tâm ý giơ chân.

Địch Nhạc cũng không phải ăn chay, tựa như sau lưng mọc ra đôi mắt, linh hoạt tránh thoát đồng thời hai tay che cặp mông suýt nữa gặp nạn, hoảng sợ nói: "Thẩm huynh, cậu đánh lén sau lưng tại hạ làm gì?"

Thẩm Đường tiếc nuối thu hồi chân.

Lạnh lùng nói: "Còn chưa giải quyết xong chuyện chính sự kìa."

Địch Nhạc chậm một nhịp mới nhớ tới cái gì gọi là "Chuyện chính sự", không khỏi nói: "Loại lưu manh yêu thích doạ dẫm bắt chẹt này, tại hạ thấy cũng nhiều. Việc ác nhỏ có, nhưng muốn nói việc ác lớn thương thiên hại lí, chắc không có. Bọn họ cũng sợ trên tay dính mạng người..."

Có tội nhưng tội không đáng chết.

Thẩm Đường xùy một tiếng, hỏi: "Cậu từng tra hỏi rồi?"

Địch Nhạc nói: "Không có, nhưng..."

"Không hỏi một tiếng, dựa vào kinh nghiệm liền đưa ra phán đoán? Thật sự là thái giám mở hội trong nội đình, lời nói vô căn cứ! Im lặng!"

Địch Nhạc bị cô chặn lời, đành im lặng.

Thẩm Đường một cước giẫm vai tên lưu manh cầm đầu lĩnh, một tay nhấc kiếm chống trước mi tâm hắn uy hiếp: "Khai báo thành thật, không thì gϊếŧ ngươi!"

Địch Nhạc nhịn không được: "Thẩm huynh, hành hiệp trượng nghĩa..."

Thẩm Đường khẽ nhướng mi, lãnh đạm nhìn Địch Nhạc.

"Nói tiếng người!"

"Hành hiệp trượng nghĩa không thể vu oan giá hoạ như thế."

Thẩm Đường không nói lời nào, tự trải nghiệm ánh mắt nhìn đồ đần.

Hai người đối thoại, ngược lại khiến đám côn đồ chắc chắn khái niệm làm việc của hai người —— Nói trắng ra chính là hai đứa miệng còn hôi sữa học thoại bản du hiệp trên phố, tự xưng là chính nghĩa, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ nhỏ yếu, tìm kiếm kíƈɦ ŧɦíƈɦ và cảm giác thành tựu.

Cái này là loại bọn côn đồ không sợ nhất.

Bởi vì thứ hổ giấy này, không làm được nhiều việc hung ác.

Thẩm Đường mắng chửi: "Đậu! Ông mày cứ muốn vu oan giá hoạ đấy!"

Địch Nhạc: "..."

Nhìn trạng thái giống như Thẩm huynh đã từng quen biết, không cần tới gần cũng có thể ngửi được mùi rượu nồng trên người "Cậu ta", Địch Nhạc trong lòng không khỏi treo trống nhỏ đánh dày đặc như mưa trút nước ——

Chẳng lẽ Thẩm huynh tự mình vụиɠ ŧяộʍ uống rượu?

Cậu ta run rẩy hỏi: "Thẩm huynh à, cậu say?"

"Không có, ông ngàn chén không say."

Địch Nhạc: "..."

Khá lắm, chín mươi phần trăm chắc chắn là say.

Nhưng cậu ta hoàn toàn không nghĩ ra Thẩm huynh uống rượu khi nào, rõ ràng từ khi bắt đầu nện sạp hàng hai người bọn họ đều cùng một chỗ hành động mà.

Vừa nghĩ tới trạng thái đêm hôm đó đặc biệt hưng phấn, Thẩm huynh hung như mãnh hổ, Địch Nhạc nhất thời cũng khá đau đầu, lo lắng Thẩm huynh thình lình say khướt, mình chưa hẳn ngăn được. Thế là cậu ta nghĩ ra một ý tưởng: "Thẩm huynh, cậu không đi tìm trân bảo bị trộm?"

Nhớ kỹ lần trước say rượu, Thẩm huynh liền nghĩ lầm Cộng Thúc Võ là kẻ trộm ăn cắp trân bảo, một đường tinh chuẩn truy sát đến ngoài thành.

Lần này nếu có thể thực hiện ——

Chắc hẳn Cộng Thúc Võ có thể gánh nồi nhỉ?

Hẳn là...

Ai ngờ Thẩm Đường không theo lý ra bài.

Cô nói: "Tên trộm kia đã bị ta bắt được rồi!"

Khóe miệng Địch Nhạc giật một cái: "Trân bảo đâu?"

Thẩm Đường cắn răng, nhớ ra việc gì đó làm người ta ghét: "Kẻ trộm ghê tởm, không chịu giao trân bảo ra, nhưng không sao. Tiểu tặc rơi vào tay ta, trân bảo luôn có một ngày sẽ vật quy nguyên chủ!"

Địch Nhạc: "..."

Thẩm huynh say rượu đích thật không giống bình thường.

Thẩm Đường một cước đá tên lưu manh muốn trộm đi trở về, một cước liền đá người nhất thời nửa khắc không dậy nổi. Trường kiếm một lần nữa vung lên cổ tráng hán cầm đầu: "Khai báo đầu đuôi!"

Hắn kiên cường không chịu nói.

Thẩm Đường quyết định cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Một chân giẫm lên đầu gối hắn, thoáng dùng lực, sắc mặt tráng hán lập tức xanh mét mấy phần, không thể chịu đựng được kêu lên thảm thiết.

Thẩm Đường dịch chân khỏi, tráng hán ôm chân lăn lộn.

Lưu manh khác nhìn tới mặt mũi trắng bệch.

Thẩm Đường nói: "Vốn chuẩn bị đánh gãy chân các ngươi, đã không chịu nói, vậy ta sẽ trực tiếp theo quy trình..."

Dứt lời vừa chuẩn bị đạp gãy một cái chân.

"Không được không được, không thể động thủ với

hắn đâu."

Trong quần chúng ăn dưa vây xem truyền đến một thanh âm.

Thẩm Đường hạ mắt: "Người này có thân phận đặc thù?"

Cô hỏi một chút, một bộ phận quần chúng vây xem phút chốc trở mặt.

Có chút muốn nói lại thôi, có chút bị dọa lặng lẽ chạy đi.

Một ông lão tóc bạc bước ra từ đám đông.

Ông nói: "Người này biệt xưng 'Đầu Xà', trong nhà có a huynh lên núi làm tặc, không thể chọc được!"

Ông lão cũng là tiểu thương đi khắp hang cùng ngõ hẻm, dựa vào nghề làm giày cỏ miễn cưỡng sống qua ngày, lo lắng hai người trẻ tuổi Thẩm Đường bởi vì trượng nghĩa nhất thời mà chọc đại họa, lúc này mới đứng ra.

Thẩm Đường nhướng mày: "Ha, đúng là có chút vốn liếng. Ông lão, người đừng sợ, một đám lưu manh này, ngoại trừ việc ta nói lúc trước, còn có việc ác nào khác hay không?"

Ông lão thấy khó thở: "Nhóc ranh nhà ngươi, tại sao không nghe khuyên bảo?"

"Lão trượng chớ sợ, ta không phải du hiệp đánh một ít liền mặc kệ. Mấy tên lưu manh này nếu làm việc thương thiên hại lý, ta đưa bọn hắn xuống đất gặp Diêm Vương. Nếu bọn hắn có chỗ dựa, ta liền phục vụ trọn gói vặn tên chỗ dựa đổ trước, cam đoan không mang cho các người bất luận phiền não nào sau đó."

Địch Nhạc: "..."

Cậu ta cảm giác mình bị điểm tên trong "Một ít".

Ông lão thấy Thẩm Đường cố chấp, vẫn mạnh miệng như vậy, liệu định hậu sinh trẻ tuổi này phải ngã chổng vó, mình ngăn cản không được, đành bất đắc dĩ hít một tiếng, lộ ra một chút. Hi vọng hai người Thẩm Đường nghe có thể biết khó mà trở ra, trong đêm chạy khỏi Hiếu thành.

Hóa ra "Đầu Xà" ỷ có a huynh là thổ phỉ, cũng học kéo bè lũ lưu manh ở Hiếu thành, dựa vào ức hiếp tiểu thương toàn thành kiếm chậu đầy bát đầy. Việc này báo cáo quận phủ, ngay từ đầu quận phủ phái người bắt "Đầu Xà" đi, nhưng ngồi tù chưa đến hai ngày lại được thả ra, nghe nói núi dựa của hắn ra sức, hối lộ trên dưới. Về sau có tiểu thương báo cáo, nhẹ thì nhà tan, nặng thì người vong.

Nghiệp vụ chủ yếu của "Đầu Xà" là thu "Thuế mở quầy", nhưng cũng có nghề phụ khác, như bức lương làm kỹ, như bán người, như cho vay nặng lãi, như ép trả nợ đánh chết người...

Tiểu thương giận mà không dám nói gì.

Ngoan ngoãn giao "Thuế mở quầy" cho xong việc.

Thẩm Đường cười hờ nhìn Địch Nhạc.

"Không có thương thiên hại lý?"

Địch Nhạc: "... Có."

"Không có sờ chạm nhân mạng?"

Địch Nhạc: "... Dính."

Nghe lời này, trại phỉ kia cũng không thoát.

"Chủ nghĩa kinh nghiệm không được nha, Địch Tiếu Phương bằng hữu."

Địch Nhạc quẫn bách đỏ cả khuôn mặt, cứng nhắc nói sang chuyện khác: "Thẩm huynh, hiện tại thanh toán luôn sao? Lũ tiểu nhân này ghê tởm như thế, đúng là nên gϊếŧ, một tên cũng không để lại!"

Thẩm Đường: "Đúng, kéo ra rừng nhỏ ngoài thành!"

"Trại phỉ đó, nghe cũng không tốt."

Thẩm Đường gật đầu: "Đúng, cùng xử!"

Dứt lời, ra tay cột những tên côn đồ này thành một giuộc, chuẩn bị đi ra ngoài thành giải quyết tốt hậu quả, Địch Nhạc thấy thế, mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Không... Không, Thẩm huynh, không về đi tìm Kỳ tiên sinh trước? Không thì, ta đi tìm a huynh ta cũng được... Chỉ có hai ta?"

Cậu ta cảm thấy không thể.

Tuy Thẩm huynh cũng là văn sĩ văn tâm.

Nhưng Thẩm huynh "Cậu ấy" không được đâu!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện