Editor: Đào Tử
___________________________
"Tìm được hai tên ẻo lả kia chưa?"
"Đại ca, chỗ này không có."
"Bên đây cũng không có."
"Đông phường cũng không có..."
Theo tin tức từng tiểu đệ truyền về, sắc mặt tráng hán cầm đầu càng xanh xám, cuối cùng đành phẫn hận đánh tường đất để phát tiết lửa giận trong lòng không chỗ tiết. Hắn nhổ một ngụm nước bọt xuống chân tường, hung ác nói: "Rút lui, lần sau bắt!"
Tiểu đệ cũng phụ họa vuốt mông ngựa nói: "Vâng vâng, Hiếu thành là địa bàn huynh đệ chúng ta, bọn họ nhất định trốn không thoát!"
Sắc mặt tráng hán cầm đầu hòa hoãn, hắn nói: "Các huynh đệ chạy chuyến này cũng vất vả, hôm nay ta mời mọi người đi uống rượu."
Mấy tên lưu manh khác nghe được tin tức tốt, vẻ mặt vui mừng.
Việc làm ăn tiểu thương không mấy khá khẩm, đám lưu manh bọn họ dựa vào chèn ép tiểu thương kiếm chát cũng không tốt hơn gì cho cam, "Thuế mở quầy" không thu được mấy đồng. Trước kia còn có thể ăn chút thịt phối thêm hai lượng rượu, hiện tại miệng nhạt không ra tiếng. Có người mời khách, sao có thể không thích?
Nói đến rượu, có tên cơ linh ôm đến hai vò rượu trông quen mắt, chính là rượu bày trên sạp hàng của Thẩm Đường bị xốc hết mới nãy.
Tráng hán cầm đầu: "Không có đập hết?"
Tiểu đệ cơ linh nói: "Không có, thừa dịp loạn ôm hai vò."
Cho dù là rượu gạo hàng rong thấp kém bên đường, cũng không phải muốn uống là có thể uống, đập hết đáng tiếc. Hắn muốn chiếm lợi, trước khi xốc sạp lén ôm hai vò. Hiện tại lấy ra, đương nhiên là vì lấy lòng đại ca, kiếm cảm giác tồn tại, khắc sâu ấn tượng.
Về sau có chỗ tốt có lẽ sẽ có thể đến lượt hắn, nhảy lên trở thành chân chó số một dưới tay đại ca không còn là mộng tưởng.
Đám côn đồ này kéo nhau đến quán rượu, đi đến đâu tiểu thương đều tránh đến đó, sợ bọn hắn để mắt tới mình đòi "Thuế mở quầy".
Chưởng quỹ quán rượu từ xa đã thấy bọn hắn.
Nội tâm chửi mắng xui xẻo, bọn lưu manh này mười lần uống có bảy lần uống quỵt, nhưng việc làm ăn nhà mình ỷ vào bọn hắn bảo hộ, buộc phải nở nụ cười vui sướng nịnh nọt nghênh đón. Cuống họng thắt lại nói: "Ngọn gió nào mang các ngài tới?"
Tráng hán cầm đầu đặt mông ngồi xuống, khoát tay: "Không cần nói nhảm, mang cho huynh đệ ta rượu ngon thức ăn ngon, ngày hôm nay gia trả tiền."
Chưởng quỹ nghe xong con mắt sáng lên.
Những tên côn đồ này số lần uống rượu quỵt ngày càng nhiều, hắn cũng rút ra quy luật —— Lưu manh khác thích ký sổ, ký sổ nợ kì kèo thành nợ khó đòi, số lần trả tiền không nhiều, nhưng đại ca bọn hắn tới nói "Mời khách", vậy khẳng định sẽ trả tiền. Thời điểm trả tiền còn thích ra dáng vỗ bàn, lớn giọng hô "Thanh toán", thanh âm to, bảo đảm toàn bộ người trong quán rượu đều nghe được.
Chưởng quỹ nói: "Được được, rượu mau chóng đưa lên ngay."
Nói là "Rượu ngon", trên thực tế chính là rượu đế độ rượu cực thấp, mang theo một chút vị chua, dịch rượu đục ngầu, mới vào miệng hơi chát chát, mang theo chút vị chua ngọt, nhưng hậu hơi đắng. Người điều kiện tốt một chút đều không thích uống loại rượu này.
Tráng hán uống một ngụm cảm thấy nhạt nhẽo.
Lúc này nhớ tới rượu trên quầy bọn họ đập ban nãy.
Mùi rượu thơm nồng, chỉ ngửi đã có chút men say, thế là hắn mở vải bọc một vò rượu, nếm thử một ngụm.
"Rượu ngon!"
Ầm ——
Gần như đồng thời với lời tán dương vỗ bàn của hắn, một khuôn mặt trông quen mắt từ ngoài bay ngược vào quán rượu, lăn trên mặt đất mấy cái, đụng vào góc bàn mới dừng lại. Bọn côn đồ nghe được động tĩnh, cả kinh nhìn về phía cửa. Bắt gặp thiếu niên mảnh khảnh đứng ở ngoài cửa, có một thiếu niên mặc áo đen khác đi cùng, người trước còn duy trì động tác tay phải cầm kiếm, tay trái nhấc nhẹ vạt áo, đang muốn thu chân đạp người.
Rõ ràng người đạp chính là thiếu niên rút kiếm.
Thấy vậy, có tên côn đồ bỗng nhiên đứng người lên, chỉ vào Thẩm Đường nói: "Tên giả nữ trang này! Đại ca, là bọn họ không sai!"
"Phì —— "
Địch Nhạc đi cùng suýt nữa cười phụt ra tiếng.
"Được lắm, các ngươi còn dám tới muốn chết!"
Tráng hán tay phải nắm một cái bát sành đập lên trên bàn, cầm lấy mảnh vỡ đứng dậy, lưu manh khác học theo, nháy mắt bầu không khí quán rượu giương cung bạt kiếm. Khách hàng bình thường gặp tình hình này đều thức thời trốn đến góc vắng, sợ mình bị vạ lây.
Chưởng quỹ quán rượu thấy thế cuống quýt ra hoà giải.
Đánh nhau cũng phải ra ngoài đánh, đừng ở quán rượu của hắn đánh loạn!
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, đối diện đập một thỏi bạc đủ nặng, đúng là người thiếu niên mặc áo đen đưa tới. Địch Nhạc nói: "Lui đi, nếu ngộ thương người, đừng trách ta không có nhắc nhở..."
"Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi ngay!"
Chưởng quỹ cũng là người lanh trí, ôm thỏi bạc