"Tôi nói cô ngồi xuống"
Giọng nói của anh có chút khí chất khiến cô phải sợ, cô chẳng thể đoán được tâm tư của người đàn ông kia.
Hôm qua hai người đã sảy ra sự việc như vậy, nghĩ đến việc bản thân là con gái uống say mà chủ động đến bên cưỡng chế tổng giám đốc của mình lại khiến cô không còn mặt mũi nào mà nhìn anh.
Dù sao hôm qua cũng là lần đầu của cô, người thiệt cũng chỉ mình cô cớ sao đứng trước mặt anh lại chẳng thể lấy lại công bằng cho mình.
Thân hình cao lớn ngồi ở ghế, anh mặc một bộ đồ thể thao bình thường nhưng trông cũng rất khí thế, như đang trông chờ cô làm theo lời mình.
Bản thân rất muốn nhanh chóng rời khỏi nhưng có lẽ vì đứng trước anh mà tâm trí bị thuần phục, cô rất nghe lời, ngồi xuống ghế đối diện với anh.
Trước mắt là một bàn đầy đồ ăn đẹp mắt, trông khá ngon miệng.
"Ăn đi"
"Tổng giám đốc, hay là..."
"Cô chê đồ ăn tôi mời sao?"
"Không, tôi..."
Bản thân cô rất muốn nói tôi muốn rời đi nhưng cổ họng đều bị chặn lại khi nhìn vào ánh mắt của anh.
Giây phút ấy cô nhận ra, dù anh không phải là tổng giám đốc của cô, cô không phải là nhân viên của anh thì đứng trước anh, câu nói của anh đều khiến cô không thể không nghe theo.
Phong Thanh Dương nhìn bộ váy mà anh chuẩn bị cho cô được cô mặc lên người đều rất vừa vặn.
Ba vòng đẫy đà được ôm chọn mà tôn lên đường cong cơ thể, bình thường anh không hay để ý ai nhưng nhìn kĩ lại cô cũng rất đẹp, không tồi.
"Không tồi"
Đột nhiên anh nói ra cái suy nghĩ ấy của bản thân.
Cô không hiểu lắm anh đang nói gì, nhìn theo ánh mắt của anh cô mới biết anh đang nhìn cơ thể mình.
Không, chính xác là vào vòng một của cô.
"Tổng giám đốc, anh có ý gì?"
"Là đồ của cô đang mặc, khá vừa đúng chứ?"
Cô vẫn chưa hiểu lắm.
Khá vừa, anh nói cô mới nghĩ đến bộ váy trên người mình quả nhiên là không cần thử, mặc đã vừa như in.
"Vòng một 90, vòng hai 59, vòng ba 93"
Hai mắt cô trợn tròn, từ khi nào anh là có số đo ba vòng của cô.
Quả nhiên là rất chuẩn.
Bờ môi anh khẽ cong lên.
Như nhận ra điều gì mặt cô đỏ lên, nói như vậy chẳng lẽ anh đã lấy tay mình để đo chỗ đó...!
Anh ngã lưng tựa vào ghế, hai tay dang rộng đặt lên thành ghế.
Khuôn mặt đẹp như tạc, vẫn cái phong thái ấy, anh nhìn cô không có chút cảm xúc nói.
"Chuyện tối qua, tôi nghĩ cô nên có chút trách nhiệm với tôi, cô nên bồi thường thiệt hại cho tôi"
Nghe được câu nói đó cô bất ngờ nhìn thẳng vào mặt anh.
Rõ ràng người thiệt hại chính là cô, từ khi nào đàn ông được ăn bánh còn được thêm tiền nữa