Ánh sáng ban mai khẽ chiếu vào trong căn phòng đầy mùi hương còn vương vấn lại sau một đêm nồng nhiệt.
Hai thân ảnh trên giường vẫn quấn lấy nhau mà ngủ, quần áo vương vãi khắp sàn nhà, chăn gối đều nhăn nhúm lại.
Trần Anh Thư như được thoát ra khỏi cơn phong ba bão táp, đầu óc mê muội vẫn còn có chút đau.
Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vẫn còn gối lên tay anh, mùi hương quyến rũ, hơi thở ấm áp liên tục phả vào người đàn ông bên cạnh.
Chỉ là nằm ngủ thôi mà vẻ đẹp của cô vẫn rất có khí chất, đâu ai biết được rằng cô gái thuần khiết nằm trước mặt anh đêm qua mạnh bạo đến cỡ nào.
Đôi mắt cô khẽ lay động, trong bộ lông mi cong dài mắt cô mở nhẹ.
Xuất hiện trước mặt cô là người đàn ông vô cùng đẹp trai, gương mặt hoàn hảo.
Hai gương mặt đối nhau ở khoảng cách rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Trần Anh Thư vẫn được người kia ôm chặt vào lòng, vai kề vai, thân thể áp vào nhau.
Thoáng tí hai gò má cô đỏ ửng.
Đây là cái tình cảnh nghiệt ngã gì, cô không dám tin vào bản thân, không dám tin vào mắt mình.
Người đàn ông to lớn đang ôm chặt lấy cơ thể cô cũng tỉnh dậy, bốn mắt nhìn nhau.
Trần Anh Thư chớp mắt vài cái, sốc tới nỗi cổ họng nghẹn lại không thể hét thật to.
"Tổng giám đốc, anh...anh..."
Cô định hét lên nhưng lại thấy anh dơ tay lên ra hiệu cho cô yên lặng.
Cô đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn xuống dưới, hai mắt cô trợn tròn, tuy đắp chăn nhưng cô có thể cảm nhận được trên thân chẳng còn mảnh vải.
Nuốt nước bọt, cô bình tĩnh nhớ lại sự việc tối qua.
Trong lúc mình đang đi ăn với đám người đồng nghiệp ở công ti, trong đó có bạn thân của cô, ăn uống rất lâu cô cảm thấy cơ thể có chút không tỉnh táo nên đã đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, không ngờ lúc ra ngoài lại bị một người đàn ông lạ mặt tiến đến định bắt cô đi với hắn ta.
Cô kháng cự kịch liệt nhưng cuối cùng tâm trí bắt đầu mơ hồ, không còn nhớ được gì.
Suy nghĩ thất thần một chút, nhanh chóng Phong Thanh Dương đã bước từ trong nhà tắm ra ngoài, cơ thể ướt át quấn quanh hông một chiếc khăn tắm bước đến trước mặt cô, đưa cho cô một bộ quần áo.
"Đồ tôi chuẩn bị cho cô"
Tuy không chấp nhận được sự thật nhưng cô vẫn cầm lấy đồ từ tay anh.
Không ngừng tự hỏi vì sao cô và tổng giám đốc của mình lại...!
"Tối qua là tôi cứu cô"
Câu nói của anh phút chốc đập tan sự thắc mắc trong lòng cô.
"Chuyện này..." Cô ấp úng nói.
"Là do cô cưỡng chế tôi"
Anh nói một câu khiến cô được đi từ cơn sốc này đến cơn sốc khác.
Không dấu nổi cảm xúc trước mặt anh, cô hỏi lại.
"Tổng giám đốc, anh nói vậy là sao? Là tôi cưỡng chế anh"
Cô ngước