"Bồi thường sao?...Tôi, vai tôi hơi đau" Trần Anh Thư khẽ nói.
Nhận được câu nói quay xe 180 độ của cô, đôi lông mày anh nhíu lại.
Hồi nãy cô đang còn có ý định khóc vậy mà bây giờ khuôn mặt đã thay đổi sắc thái hẳn.
"Vậy cô muốn bao nhiêu?"
Phong Thanh Dương định tiến lại phía cô thì đột nhiên cô liền bật dạy khỏi ghế ngồi, lùi lại phía sau.
"Phong tổng, anh đừng qua đây"
Thấy cô có vẻ đề phòng mình, anh không có ý định bước đến gần cô nữa mà lạnh lùng tiến lại chỗ tờ giấy bị rơi ở mặt đất, nhặt nó lên rồi ngồi lại ghế làm việc của mình đọc bản báo cáo mới.
"Nếu cô không trả lời thì coi như không nhận bồi thường"
"Tôi...có.
Đúng! Phải bồi thường chứ..." Sợ bỏ lỡ mất cơ hội tốt cô nhanh chóng trả lời.
"Nhưng mà...tôi sẽ không trừ vào số nợ của cô.
Chọn đi"
Như nắm bắt được suy nghĩ của cô, anh liền nói trước.
Như vậy có phải khó cho cô rồi không.
Cô suy nghĩ một hồi rồi trả lời.
"Tổng giám đốc, tôi muốn tăng lương!"
Cũng khá thông minh.
Nếu mức lương của cô tăng lên thì tốc độ trả khoản nợ của cô cũng nhanh hơn.
Chỉ một nụ hôn thôi, được bồi thường như vậy là quá hậu hĩnh rồi.
"Cô có biết mình đang nói gì không?"
"Chẳng phải anh nói muốn bồi thường cho tôi sao?"
"Được thôi, chỉ cần cô làm tốt công việc của mình.
Tiền lương...tăng gấp đôi"
"Thật sao?" gương mặt cô không dấu nổi sự vui sướng, lần này có được xem như chuột sa chĩnh gạo không đây.
Khuôn mặt ai đó trở nên tĩnh lặng như vừa rồi hai người chưa có chuyện gì sảy ra, ngồi điềm tĩnh đọc bản báo cáo để mặc cô đứng bên cạnh mình.
Trần Anh Thư đứng nhìn vào góc nghiêng thần thái của anh, một con người hoàn hảo như một kiệt tác nghệ thuật.
Trong lòng cô thầm cảm thán.
Ít ra nhan sắc của người hôn cô cũng không tồi.
Thấy anh vẫn ngồi không nói gì với cô thì cô liền hỏi.
"Tổng giám đốc, vậy bây giờ tôi làm gì?"
Lúc nãy anh nói nếu biểu hiện làm việc của cô tốt thì sẽ chấp nhận tăng lương cho cô.
Nghĩ là mình nên năng suất làm việc một chút để sớm có thể trả nợ.
Trong cô như đang mong chờ một điều gì đó, anh nhìn lại người con gái nhỏ, dù sao thì cũng vì cứu anh nên cô mới phải bị nằm viện, không trần trừ anh cất giọng nói"
"Trợ lý Trần, cô lại ghế sofa ngồi đi"
"Hả! lại...lại ghế" Cô nghe anh nói thì nhìn lại phía chiếc ghế sofa màu trắng sang trọng ở phía đối diện sau lưng mình
Anh là đang nói đùa hay thật vậy chứ, chẳng lẽ đến đây làm việc chỉ ngồi thôi sao.
"Tôi cho cô nghỉ"
Anh vừa mới nói vài câu mà cô đã sợ rằng sẽ mất việc.
Cho cô nghỉ...nghỉ việc sao?
"Tổng giám đốc, tôi...hay anh cho tôi làm bản báo cáo đi"
"..."
"Không...!hoặc là đi lấy coffee cho anh, làm gì mà anh sai cũng được.
Tôi không muốn nghỉ việc"
"Trợ lý Trần, tôi đâu có nói đuổi việc cô.
Đang bị thương như