Anh nắng ban mai lại bắt đầu chiếu rọi khắp thành phố, những hoạt động của con người tiếp tục đi theo quỹ đạo vốn có của nó, những dải mây hồng phấn trên bầu trời khẽ trôi kéo theo sự dịu dàng tươi mát, không khí thật sự rất trong lành.
Tại tập đoàn Phong thị.
Toà nhà cao trọc trời với thiết kế sang trọng cũng được coi là kiệt tác.
Cô gái với gương mặt nhỏ nhắn hiện rõ sự hồi hộp.
Cô đứng phía ngoài cánh cửa nhìn lên phía trên có ghi bảng "phòng của tổng giám đốc"
Trần Anh Thư chần chừ không dám vào, tay định mở cửa nhưng rồi lại thôi.
Lúc bấy giờ cô mới thật sự hối hận về cái quyết định hôm qua của mình.
Không biết sau khi bản thân bước vào bên trong thì sẽ có những gì đang đợi chờ sẵn.
Đột nhiên trong túi áo của cô vang lên thông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại nhỏ.
Vội lấy ra đọc thì là dãy số máy quen thuộc, đây chính là số của Phong Thanh Dương anh.
[Trợ Lý Trần cô không được đến trễ đâu đó]
Thở dài căng thẳng, gương mặt thanh tú nhìn vào màn hình điện thoại rồi tay cô tắt vụt đi nhét vội vào túi.
Sợ cái quái gì chứ, nếu anh ta mà làm gì mình thì sẽ quyết sống chết luôn!
Đột nhiên cái suy nghĩ sẽ phản kháng người ấy của cô cứ thế được nghĩ ra, rất nhiều viễn cảnh đánh đấm.
Mở cánh cửa đi vào, cô bước vài bước thì đã thấy Phong Thanh Dương đứng ngay trước mắt mình.
Hai tay anh đút vào túi áo, tay đeo đồng hồ lịch lãm.
Vì bất ngờ quá nên cô đi loạng choạng bước chân không đều mà vấp vào nhau ngã nhào về phía trước.
Phong Thanh Dương không có ý định tránh né mà chỉ đứng yên để cho cô tự nhào vào lòng mình.
"A"
Bằng một cách nào đó hai người ngã xuống sàn, anh thì nằm ngửa ra sàn.
Còn cô thì ngồi trên bụng của anh, mông nhỏ cọ xát lên những múi bụng săn chắc, hai tay cô chống xuống ngực vạn vỡ.
Nhận ra được hành vi của mình khá xấu hổ, cô liền nhanh chóng đứng dậy thì bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt.
"Tiểu Bạch thỏ, không ngờ em lại nôn nóng hơn tôi cơ đấy"
"Tôi...Tôi không có ý đó, anh hiểu lầm thôi"
Bây giờ đối với anh hành động hồi nãy của cô là cố ý hay không không quan trọng, cú ngã hồi nãy của cô như một ngọn lửa nhỏ châm vào người anh khiến nó cháy rực.
Đột nhiên anh vật người cô nằm ngửa xuống sàn nhà.
Tay thì bị anh khóa trụ không tài nào mà nhúc nhích nổi.
Xong luôn, quả này chết chắc!
"Khoan đã, dừng lại, xin anh hãy dừng lại"
Hồi nãy cái ý định sẽ phản kháng anh kịch liệt hùng hổ lắm, mà bây giờ đứng trước tình thế như vậy cô lại trở nên bất lực.
Bản thân vô dụng quá, cô tự trách mình.
"Đừng đừng, anh đừng có mà làm càn"
Cứ tưởng những lời nói của cô sẽ