Đêm nay không có sao cũng chẳng có chăng, khung cảnh đèn đường thành phố thay cho những ánh sao ấy sáng rực lên khắp bầu trời lấp lánh.
Cô gái nhỏ với gương mặt tuyệt sắc phủ trên thân một bộ váy voan mỏng mềm mại nhẹ nhàng bay trong gió, làn tóc bồng bềnh tỏa hương thơm của phái nữ, mùi hương trầm nhưng không lặng.
Trần Anh Thư đứng ở ban công phía sau căn biệt thự của Phong Thanh Dương, tay đặt lên thành kính mỏng, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm về hướng biển, bầu trời lâu lâu loé sáng báo hiệu một cơn giông sắp ập đến, từng cơn sóng vỗ vào bờ nhẹ nhàng nhưng êm tai vô cùng.
Trong lúc cô đang du dương chìm đắm trong vẻ đẹp của bản thân thì đột nhiên người xấu tính nào đó chạy đến đường sau cô vòng tay qua eo nhỏ ôm lấy khiến cô giật mình.
"Trời sắp mưa đó, em vào nhà đi kẻo ốm anh lo"
Anh ôn nhu nói với cô, ngay cả hành động cũng thật nhẹ nhàng, làn gió mạnh thốc tới phả vào gương mặt ửng hồng của cô, làn da trắng nõn trên thân thể cũng cảm nhận được sự mát mẻ của khí trời.
Đứng lấp ló nơi nửa sáng nửa tối được hắt ra từ ánh đèn của căn phòng phía trong thì vẻ đẹp của cô như thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, làn da trắng nõn bây giờ sáng như ngọc trai quý giá.
Trần Anh Thư chớp đôi mắt long lanh trong bộ lông mi dài cong vút của mình nhìn vào gương mặt nam thần của anh, sống mũi cao vút khẽ chạm vào đầu mũi của cô mà cọ sát.
Chất giọng thanh thoát ngọt ngào khiến cho người nghe cảm giác như nước rót vào tai vang lên.
"Nhưng mà đứng ở đây em lại thấy tinh thần thoải mái lắm"
Nói xong những sợi tóc mai khẽ bay phủ lên gương mặt của cô, tinh thần bây giờ thật sự là rất dễ chịu, trước cảnh vật thiên nhiên đẹp đẽ cùng làn gió nhẹ nhàng như thế này cô cảm thấy những muộn phiền trong cuộc sống đều tan biến hết.
"Vậy sao? Vậy giữa sắc đẹp của anh và thiên nhiên thì em sẽ chọn cái nào?"
Anh tiến một bước chân lên khiến cô phải lùi ra sau, hai tay cô đặt lên đôi vai săn chắc của anh, anh khẽ đong đưa cơ thể hai bọn họ như những giai điệu.
Chán chạm chán, môi kề mô.
"Em nghĩ là em sẽ chọn bản thân mình"
"Vậy còn anh?"
"Anh á, anh thì để trong tim em đây này"
Nghe cô nói như vậy anh như tan chảy, miệng thì cười mãi không thôi, anh nắm lấy tay cô đan vào nhau, hai người liên tục đẩy cơ thể cho tới khi lưng của cô chạm vào thành của lớp kính ban công.
Cô là một người sợ độ cao nên không dám nhìn xuống dưới, tóc cô vắt vẻo ra ngoài.
"Này anh...em sợ lắm ớ" cô phồng mang trợn má nũng nịu nói với anh bằng giọng điệu hết